Tối hôm đó, bữa ăn đầu tiên của Sở Ly tại Nghi Sơn cùng gia đình Vương Tử Ngọc và Trần Tử Tuấn.
Trần Tử Tuấn là phu tử được triều đình gửi tới Nghi Sơn.
Hắn đã 39 tuổi nhưng chưa lập gia đình, nói là chỉ đam mê dạy học.
Đây được xem là một trong những nhân vật xấu.
Nhưng với Sở Ly thì nhân vật này chỉ hơi mê tiền và tư tưởng cỗ hũ mà thôi.
Trong cốt truyện Trần Tử Tuấn vốn trong lần gặp đầu tiên này đã mê mẩn sắc đẹp của Tạ Đạo Uẩn.
Nhưng sáng nay hắn đã thấy qua hành động của Sở Ly nên bây giờ chỉ cảm thấy cô là một nữ nhân hung bạo.
Chuyện Sở Ly làm một đám học sinh bị thương được Trần Tử Tuấn lên án với Vương Tử Ngọc.
Cũng có một số học trò trực tiếp cáo trạng với ông.
Trước khi nhận lời dạy học ở đây, Sở Ly đã đưa ra điều kiện không được xen vào cách giảng dạy của cô.
Cô nói rằng, với những quý tử lòng kiêu ngạo cao thì cần phải mạnh tay.
Vương Tử Ngọc đã đồng ý.
Dù sao mấy quý tử đấy cũng không có thúc phụ là thừa tướng.
Vương Lan đã khám qua cũng nói cơ thể mấy học trò đều không bị thương gì.
Mặc dù ai nấy đều than đau.
Haizz, công tử phú quý nên cũng khá yếu đuối.
Mấy công tử yếu đuối: Ha...!Ông không bị đánh.
Ông không đau.
Vương Tử Ngọc giới thiệu mọi người với Sở Ly.
Trần Tử Tuấn không bằng lòng nhưng vẫn nâng ly chúc mừng.
Sau đó lại nói bóng gió:
"Cũng không biết mấy học trò thế nào? Có ăn nổi cơm không?
"Trần phu tử lo lắng vậy, hay là đi đút cơm cho học trò đi."
Sở Ly cầm đũa gắp một miếng thịt.
Ừm...!không ngon bằng đầu bếp ở Tạ phủ.
Trần Tử Tuấn tức giận:
"Còn không phải vì Tạ cô nương nên bọn chúng mới bị như vậy? "
"Đúng rồi.
Là ta.
Phu tử có muốn thử nghiệm chút không? Ta rất sẵn lòng."
Tạ Đạo Uẩn cười híp mắt, nhìn Trần Tử Tuẩn, dường như chỉ chờ hắn gật đầu.
Trần Tử Tuấn nuốt nước bọt, có hơi hoảng.
May mà có Vương Tử Ngọc nói một câu làm hòa hoãn không khí.
Trần Tử Tuấn bối rối ăn cơm.
Đột nhiên, mặt hắn nhăn lại, ôm cổ họng, miệng ú ớ không rõ.
Sở Ly nhìn Trần Tử Tuấn có chút buồn cười, số phận của hắn vẫn không thoát khỏi việc bị hóc xương.
Vương Lan nhận ra là Trần Tử Tuấn bị hóc xương.
Vội vàng đưa hắn tới phòng thuốc để lấy ra.
Những người khác cũng nối đuôi đi theo.
Vương Tử Ngọc nhìn thoáng phía sau Sở Ly vẫn ngồi đó từ tốn dùng cơm.
Sở Ly chỉ đứng dậy sau khi đã ăn no.
Muốn về phòng ngủ, nhưng cô lại đột nhiên chuyển hướng.
Tại phòng thuốc của Vương Lan, Trần Tử Tuấn đang khóc lóc, Vương Lan còn chưa lấy xương ra được.
Mọi người đều đang lo lắng thì Sở Ly không tiếng động tới gần Tử Tuấn, vỗ ngực hắn một cái.
Trần Tử Tuấn trợn mắt ho mạnh, một mảnh xương rơi xuống đất.
Sở Ly lấy tay móc móc lỗ tai:
"Tiếng khóc của ông quá khó nge.
Giờ thì đi ngủ được rồi."
Sở Ly nói xong liền đi khỏi đó, để lại mấy người ngơ ngác.
Tại phòng ở của Mã Văn Tài.
Vương Lam Điền nằm trên giường rên rỉ, Mã Văn Tài ném gối qua hét câm miệng thì tiếng rên rỉ mới chấm dứt.
Tay Mã Văn Tài nắm chặt.
Hắn đã do dự.
Đáng lẽ hắn đã có cơ hội nhưng lại do dự mà bỏ lỡ.
Đáng chết.
Mã Văn Tài đứng dậy đi khỏi phòng.
Sở Ly gặp Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trước cửa phòng cô.
Hình như nam nữ chính cố tình tới gặp cô.
Lương Sơn Bá thấy cô về liền hành lễ:
"Tạ Phu tử, học trò xin mạo muội muốn nói với người mấy câu."
Sở Ly phất tay, vẫn không dừng cước bộ:
"Đã biết mạo muội thì đừng nói, về đi."
Nam chính "thánh phụ" này tốt nhất không nên dây vào, thế nào cũng sẽ bla bla rất dài.
Sở Ly không chê bai hắn tốt xấu.
Đơn giản là hắn không hợp với hạng người như cô.
Đóng cửa, đi ngủ.
Chúc Anh Đài khuyên nhủ Lương Sơn Bá:
"Sơn Bá, đã như vậy là phu tử không muốn chúng ta can thiệp đâu."
Lương Sơn Bá bất đắc dĩ:
"Ta thấy các huynh đệ đau đớn quá, cũng chỉ muốn phu tử sau này nhẹ tay một chút.
Học trò ở đây ai mà không phú không quý, ta cũng là sợ Tạ Phu tử xảy ra chuyện"
"Huynh tốt bụng quá rồi! Là bọn họ xem thường Tạ phu tử trước, đáng đời, chúng ta đi về thôi."
Sau khi Lương Sơn Bá, Trúc Anh Đài rời đi thì Sở Ly lại xuất hiện, hai nha đầu Tiểu Thúy, Tiểu Nhi cô đã cho đi về gian phòng của nô tài từ lâu.
Còn sớm quá.
Đi ngủ thì hơi phí, cô còn chưa có lượn chơi dưới thị trấn đâu.
Sở Ly quyết định xuống núi.
Cảm nhận được phía sau có đuôi, Sở Ly nhếch mép cười.
...
Không còn thấy bóng dáng của Sở Ly đâu.
Mã Văn Tài tức giận đánh vào không khí.
Đang định quay về thì một bóng đen lóe lên xuất hiện trước mặt hắn.
Một ngón tay đặt trên trán hắn, cảm giác lạnh buốt từ từ lan tỏa từ trán đến toàn thân.
Mã Văn Tài cảm giác như có cái gì đó đang rời khỏi thân thể, sự khủng hoảng tột độ ập đến.
Hắn sắp chết.
Đó là điều duy nhất hắn nghĩ được.
[A..
Kí chủ cô đang làm cái gì vậy?]
[Xử lý boss phản diện.]
Cô đã tính nửa đêm sẽ đến tìm hắn không