Tất cả học trò nghi sơn đã chờ ở lớp học từ lâu mà vẫn không thấy Tạ Đạo Uẩn đến.
Khi mọi người đã hết kiên nhẫn muốn đi tìm sơn trường thì Sở Ly mới vừa đi vừa ngáp đi tới.
"Xin chào."
Mã Văn Tài lập tức đứng dậy, vặn hỏi:
"Tạ phu tử, ngài có biết bây đã là giờ nào rồi không?"
"A..
Không biết" - Sở Ly gãi đầu.
"Haha..
Nãy ta đi trên đường mà gặp một cụ già bị lạc đường.
Nên đến muộn.
Được rồi.
Học thôi."
Học sinh: Ở trên trong trường này lấy đâu ra cụ già lạc đường hả.
Bịa chuyện có tâm chút được không.
Hệ thống: Cả đêm ở sòng bạc, kí chủ, nhà họ Tạ cho cô nhiều tiền lắm sao?
Sở Ly ngồi xuống vị trí của mình.
Sau đó, sau đó...
Ừm...!Sau đó phải làm gì hệ thống?
[Kí chủ, cô đi dạy mà lại hỏi ta.
Sách của cô đâu?]
[Ta xem phim có thấy giáo viên đi dạy phải mang sách đâu.]
Bởi vì người ta có đạo diễn chuẩn bị rồi chứ sao.
Cô tưởng đây là phim à.
Hệ thống tức giận off ngang.
Mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Ly ngôi như bức tượng trên đó.
Sau đó cô đột nhiên đứng dậy:
"E hèm, đem theo sách.
Ra sân tập."
"Khoan đã."
Tiếng Mã Văn Tài vang lên ngăn bước chân cô, ánh mắt gian xảo hỏi cô:
"Tạ Phu tử, hôm nay là tiết học văn thơ, ngài lại bảo chúng ta ra sân tập.
Phải chăng ngài quên đem sách nên mới như vậy?"
Cái tên nay thông minh thế làm gì.
Sở Ly khoanh tay nhìn hắn:
"Mã Văn Tài, người quên là ngươi mới đúng.
Ta nhớ hôm qua đã nói, từ giờ các ngươi..."
Sở Ly nhìn quanh cả lớp:
"Phải phục tùng mệnh lệnh của ta!"
Ánh mắt đen thâm thúy quét qua, không khí dường như đang cô đọng lại làm người ta có cảm giác nghẹt thở.
Sở Ly thu lại ánh mắt bước tiếp ra cửa, để lại một câu:
"Ra muộn hơn ta, sẽ bị phạt."
Một đám nam tử bừng tỉnh, vội vàng bước nhanh theo Sở Ly ra ngoài.
Chúc Anh Đài cầm một quyển sách chạy vượt lên đưa cho Sở Ly:
"Tạ phu tử, ngài có thể dùng sách của trò."
Sở Ly nói không cần, rồi xoa đầu cô, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười.
Chúc Anh Đài nhìn Sở Ly có chút ngẩn ngơ.
...
Tại sân tập, các học sinh đều đang tư thế đứng tấn, trên đầu mỗi người có một chén nước tay thì cầm sách, đồng thanh đọc:
"Hán chi quảng hỉ bất khả vĩnh tư
Giang chi vĩnh hỉ bất khả vương tư..." (1)
(1) Bài thơ Hán Quảng 2 của Khổng Tử.
Choang...!Choang...!Choang...
Thỉnh thoảng lại có người đứng không vững nên chén nước bị rơi xuống.
Sau đó nhanh chóng tự mình đi lấy chén và múc nước ở một góc sân.
Chúc Anh Đài nhanh chóng ghi tên người và số lần vỡ chén vào một tờ giấy.
Đây là việc Sở Ly giao cho nàng.
Vương Lam Điền vừa làm vỡ chén lần thứ 5, hắn đang rất bức xúc, nói với Mã Văn Tài bên cạnh:
"Văn Tài huynh, tại sao chúng ta phải cam chịu như vậy?"
Trần Kinh Sinh cũng không chịu nổi nữa:
"Đúng vậy, ta đến đây để học chứ đâu phải để chịu tra tấn như vậy?"
Mã Văn Tài nhìn phía trước là Sở Ly đang ngồi trên ghế, tay chống cằm, hai mắt lim dim như đang ngủ.
Hắn nhếch môi:
"Không chịu thì ngươi có thể làm gì?"
Sơn trường đã tỏ vẻ mặc kệ nàng ta làm trời làm đất.
Dùng chức quyền sao? Hừ...!Ở đây có ai quyền quý hơn Tạ gia.
Đánh nhau thì khỏi phải bàn rồi.
Chẳng ai đánh lại nàng ta.
"Mã Văn Tài ta nhất định sẽ có ngày trả lại cả vốn lẫn lời cho nàng ta."
Vương Lam Điền và Trần Kinh Sinh không phục lắm.
Mã Văn Tài liếc qua:
"Các ngươi đừng tự tìm đường chết."
Choang...
Ngay lúc này cùng có vài chiếc chén rơi xuống, khoảng mười nam tử ở phía cuối sân hung thần bước tới, một nam tử căm phẫn chỉ vào Sở Ly hét lên:
"Tạ Đạo Uẩn, ngươi là ma quỷ chứ không phải phu tử!!!"
Nam tử vừa lên tiếng tên là Phan Nghị, con trai của một quan viên lớn.
Cái người nãy giờ đang ngủ gà ngủ gật đã đứng dậy, bước chậm chậm đến gần Phan Nghị.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt của hắn.
Phan Nghị bất giác lùi lại một bước, nhưng sau đó sực nhớ lại lí do cần phản kháng, liền cố gắng bình tĩnh đứng lại.
Sở Ly đã đến sát người hắn, cô thở dài một cái:
"Haizz..
Vậy là bị ngươi phát hiện rồi."
"Ta lúc này hẳn nên giết người giệt khẩu? Nhỉ?"
Nam tử đối diện nhanh chóng xuất chiêu, nhưng còn chưa chạm được vạt áo cô đã bị một chưởng từ trên xuống, cả cơ thể đổ ập xuống nền đất.
Chín nam tử còn lại cũng nhanh chóng có kết cục tương tự.
Bọn hắn đều có cảm giác như một tảng đá khổng lồ nghìn cân đang đè trên cơ thể.
Lục phủ ngũ tạng bị đè ép, không thể nhúc nhích, không thể thở, không thể la, cảm giác đau đớn đến không thể diễn tả nỗi.
Toàn bộ học sinh đều khủng hoảng.
Bọn hắn chứng kiến, Sở Ly chỉ đánh mỗi người một đòn duy nhất thì bọn hắn đã nằm bệt xuống đất không dậy nổi, còn không hé răng một lời, chỉ có đôi mắt trợn ngược và cơ thể dần tím tái.
Hệ thống cũng hoảng loạn không kém.
Kí chủ nhà nó luôn xử lí mọi việc một cách bạo lực.
[Kí chủ, sẽ chết người đó, cô quên tâm nguyện lưu danh sử sách của nguyên chủ hả?]
Không lẽ cô muốn được lưu danh sử sách vì giết người đấy à.
[Không chết được.
Phải cho bọn hắn sợ hãi ta, vậy mới dễ huấn luyện.]
[Kí