An Anh kéo Thanh Hùng ra khỏi công ty.
Chị thì có vẻ tức giận nắm chặt tay anh mà kéo nhưng Thanh Hùng vẫn không kêu ca một tý nào ngoan ngoan đi theo An Anh.
Sau khi ra khỏi công ty, An Anh hất tay anh ra,làm mặt dữ tợn, trách anh:
- Anh nói chuyện kiểu gì vậy, đó là sếp của em.
Thanh Hùng nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô:
- Em nói xem tên đó là loại sếp gì, 3, 4 ngày không đến công ty công việc chất đống đó ra lại còn yêu cầu em này nó, em có biết mấy nay anh lo cho em lắm không? Em ốm đi nhiều rồi đó.
An Anh không nói nên lời, cơn giận của chị cũng tan biến đi, chị nắm lấy tay anh ấy:
- Nhưng đó là sếp của em, anh nói vậy không sợ em bị mất việc sao?
Thanh Hùng bĩu môi, bộ dạng đáng thương, làm nũng với cô:
- Làm sao mà mất được, anh thấy anh ta rất cần em.
Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chẳng phải em được nghĩ sao, chúng ta đi giải tỏa tý nhé, mấy nay đã rất căng thẳng rồi.
An Anh bây giờ đã cười lên, cô nắm chặt hai tay của anh, tiến lại gần anh.
Thanh Hùng tưởng mình sắp được hôn nên mắt chặt hai mắt lại, tru môi ra về phía trước chờ đợi cái hôn nông cháy từ An Anh.
Nhưng anh đợi khá lâu vẫn chưa có cảm giác gì, anh mở mắt ra thì bị tay chị đập thẳng vào mặt.
Bất ngờ, anh ôm lấy đầu mà xoa xoa, An Anh bên đây đã cười khúc khích.
Chị vừa cười vừa bảo:
- Được rồi, hôm này chúng ta về nghĩ ngơi trước còn nếu anh muốn đi chơi thì để bữa khác.
Nói rồi cô nắm tay anh tiếp tục kéo đi.
Thanh Hùng rất tuổi thân nhưng vẫn ngoan ngoan đi theo.
Anh năn nỉ cô:
- Anh muốn hôm nay mà, An Anh.
Mặc cho anh nói gì cô vẫn không đáp lại cứ thế kéo anh đến nhà xe lấy xe rồi lên xe ra về.
Lần này cô đòi cầm lái, còn anh thì chỉ biết nghe theo mà không dám cãi lại.
Xe vừa lăn bánh đôi chút cô đã thấy người kế bên đã ngủ rồi.
Thanh Hùng thở đều, khuôn mặt tĩnh lặng hẳn.
An Anh vuốt v e mái tóc anh, ca thán:
- Mệt đến vậy mà còn đòi đi chơi sao?
Mấy ngày nay, anh liên tục dành công việc với cô, đến mỗi tối là bắt cô phải đi ngủ còn bản thân tiếp tục công việc.
Thanh Hùng cũng là một thư ký giỏi nên anh bắt kịp công việc một cách mau lẹ.
Chỉ tại gần đây liên tục có tin tức về công ty với cả Tư Nam cũng không đến công ty nên công việc càng lúc càng chất cao như núi.
An Anh ngáp vài cái, cô lấy chai nước trong đã để sẳn trong xe định uống thì thấy chay nước đã được mở sẳn mặc dù đây là chay nước cô mới mua và chưa sử dụng bao giờ.
Cô cảm thấy có chuyện gì đó không ổn nên cô bỏ lại chai nước tiếp tục lái xe.
Cô chạy vài vòng phát hiện ra có người đang bám theo cô, người này đã đi theo cô từ khi ra công ty và liên tục bám theo cô từ nãy tới giờ dù cô đã cố rẽ đi nhiều hướng.
An Anh nhíu mày, nhìn Thanh Hùng đang ngủ say rồi lại nhìn chiếc xe qua kính chiếu hậu.
Cô lẩm bẩm:
- Là ai đây? Phải cắt đuôi thôi.
An Anh chú ý đến ngã từ đằng trước, đèn tính hiệu đang để là đen xanh 10 giây.
Cô lập tức tăng tốc bỏ xa chiếc xe ngoài sau và lách qua mấy chiếc xe hơi khác.
Ngay khi đèn xanh chỉ còn một giây chị đã kịp lao qua khỏi ngã tư.
Đèn đỏ bật lên, xe hai bên đường kia lăn bánh và chiếc xe đó không thể tiếp tục chạy theo chị.
Họ dừng xe bước ra ngoài với vẻ mặt vô cùng tức giận.
Họ là hai người mặc bộ vest đen, chiếc nón che kính nữa mặt nên không thể nhận ra khuôn mặt nhưng nhìn thân hình thì có vẻ là người biết võ thuật.
An Anh nhìn lại kính chiếu hậu thấy chiếc xe kia không theo nữa chị liền thở phào.
Cô chạy một mạch về nhà của mình, rồi chị đánh thức anh dậy, cả hai cùng lên phòng.
An Anh lười biếng thả người lên giường, ngáp vài cái rồi bắt đầu ngủ, Thanh Hùng vẫn còn mơ ngủ anh đắp chăn cho chị rồi cũng ngã lưng kế bên.
Cả hai ngục đầu vào nhau ngủ ngon lành.
Tư Nam bên đây đang lao đầu vào đống công việc của mình.
Anh khá tập trung.
Anh cũng nhanh chóng xử lý đóng công việc còn lại.
Anh cầm tập hồ sơ về tuyển, diễn viên mới thì thấy vài cái tên khá có tiếng.
Công ty anh đang phát triển nên chiêu mộ nhiều nhân tài thì không nói gì, điều đáng nói ở đây là những quân bài của công ty Ngọc Hành.
Nói kiểu gì cũng thấy đáng ngờ.
Anh trầm tư rồi gọi điện đến phòng nhân sự:
- Alo, bảo trưởng phòng nhân sự đến đây.
Sau cuộc gọi 5 phút sau, chị trưởng phòng nhân sự gõ cửa bước vào.
Chị tên Hương Vân, 27 tuổi, là một cô gái nóng bỏng, khuôn mặt hay thân hình điều phải gọi là như được trời ưu ái ban cho.
Khuôn mặt chị vô cùng xinh xắn là một người phụ nữ thành công và xinh đẹp.
Nhưng đáng tiếc tính cách chị lại chả tốt tý nào, chị là một kẻ muốn chinh phục đàn ông, muốn họ cung phụng mình.
Chị xem bọn đàn ông là đồ chơi trong tay chị mặc sức chị chơi đùa.
Với vẻ đẹp của chị thì chuyện đó là đơn giản.
Gần đây, chị ta lại có hứng thú với Tư Nam và chị đang lên kế hoach chiếm lấy anh.
Ngày nào chị cũng diện mấy bộ dầm, váy bó sát vào người để có thể quyến rũ cánh đàn ông.
Hôm nay, cũng chẳng ngoại kệ.
Một bộ đầm hở cả nữa ngực, nó cũng bó sát vào người và cực kỳ ngắn lộ hẳn dùi trắng nỏn.
Chị