Editor: Bé Lá
Beta: TH
Tô Cẩn Hồng không kiềm được cười rộ, vị ngũ sư tỷ này thú vị thật.
Đồ trong túi vốn không ít, lại thêm không ít linh vật cùng linh dược Ôn Thanh Từ và Lâm Tích Nghiên vừa cho, anh đổ tất cả ra, sắp xếp lại.
Thấm thoát vậy mà đã hết một buổi trưa.
Đối với anh, tất cả những đồ vật này đều mới lạ, giờ anh đã tràn ngập ý chí chiến đấu với thế giới này.
Anh đeo chiếc vòng lên tay trái. Ngay khi đeo vào, chiếc vòng tự động điều chỉnh kϊƈɦ thước theo cổ tay anh, vì vậy anh có thể dễ dàng đeo nó.
Tô Cẩn Hồng nhìn qua nhìn lại, cũng không nhìn ra được điều gì, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Bây giờ không vội được, sau này nhất định sẽ có cơ hội nhìn xem sức mạnh của thứ gọi là linh bảo.
Chạng vạng, Ôn Thanh Từ đúng hẹn đi tới, ánh mắt đầu tiên đã chú ý đến chiếc vòng trêи tay Tô Cẩn Hồng.
Xem ra tiểu sư đệ rất thích chiếc vòng này.
“Cẩn Hồng, lại đây ngồi như tỷ. Khẩu quyết buổi chiều tỷ dạy đệ còn nhớ không? Tập trung niệm thầm trong lòng, cảm thụ linh khí của trời đất.”
Ánh trăng chiếu rọi lên người Tô Cẩn Hồng, anh dựa theo phương pháp Ôn Thanh Từ chỉ dạy, nhắm mắt khoanh chân lại, mặc niệm tâm pháp, dần dần, anh phảng phất thấy trong không trung xuất hiệt ánh vàng bao bọc lấy bản thân.
Ôn Thanh Từ có thể cảm nhận được linh khí xung quanh đang tập trung tụ vào Tô Cẩn Hồng với tốc độ rất nhanh, nhưng thời điểm này anh lại không có nhận thức về thế giới bên ngoài. Anh lâm vào một loại cảnh giới huyền diệu, tựa như ngộ ra tất cả, lại giống như cái gì cũng không.
Linh khí dần dần bị hút vào trong cơ thể anh, theo khẩu quyết anh mặc niệm, thành một loại quy luật di chuyển bên trong kinh mạch của anh, tẩm bổ cho thân thể, mở rộng kinh mạch.
Lúc Tô Cẩn Hồng mở mắt, phát hiện trời đã sáng.
Vào lúc anh tu luyện, Ôn Thanh Từ luôn khoanh chân ngồi cạnh, lẳng lặng bảo vệ anh.
“Ôn sư tỷ, đệ thành công rồi sao?”
“Đúng vậy, đệ làm khá lắm, lần đầu dẫn khí vào thân thể thành công.”
Tô Cẩn Hồng cảm thụ sức sống mà anh chưa từng có trong cơ thể, dường như thân thể nhẹ đi một ít, thính lực với thị lực đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Anh hơi kinh ngạc nói: “Sư tỷ, đệ cảm thấy trêи người giống như có thay đổi, hơn nữa đệ không ngủ một đêm cũng không buồn ngủ.”
Nghe được lời này, trong mắt Ôn Thanh Từ không khỏi toát ra ý cười: “Đi thay đồ trước đã.”
Tô Cẩn Hồng lúc này mới chú ý cả người bẩn thỉu, ghét bỏ hỏi: “Đây là gì ạ? Sao trêи người đệ lại bẩn như vậy?”
“Dẫn khí vào thân thể là quá trình tẩy rửa đầu tiên của người tu tiên, bởi vậy tạp chất trong cơ thể đệ sẽ được bài ra. Tạp chất trong cơ thể càng nhiều, về sau đột phá càng khó khăn. Điều này cũng là lí do vì sao sư phụ cho đệ dùng rất nhiều đan dược. Với tư chất của đệ, nếu tu luyện nghiêm túc thì rất nhanh có thể tiến tới kỳ Trúc Cơ, không cần thiết dùng ngoại lực nhiều.”
“Dạ, sư tỷ, đệ sẽ tự mình nỗ lực tiến hành đột phá!”
Ôn Thanh Từ gật đầu, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, “Cầm lấy, thưởng cho đệ.”
Tô Cẩn Hồng mơ màng tiếp nhận: “???”
Ôn Thanh Từ luôn không có biểu cảm trêи mặt, lúc này lại hiện lên một tia mất tự nhiên, “Tỷ đổi được của sư đệ mới nhập môn bên Biệt Phong.”
Không đợi cô nói xong, Tô Cẩn Hồng đã cầm lấy cho vào miệng, cười tủm tỉm nói với cô: “Cám ơn sư tỷ, từ trước tới nay đệ chưa từng ăn kẹo nào ngộọ như vậy.”
Ôn Thanh Từ khôi phục thái độ bình thường, gật nhẹ đầu.
“Mấy ngày nữa đệ đến trường của tông môn.”
“Còn nữa, đừng nói cho người khác biết đệ lần đầu dẫn khí vào thân thể đã thành công.”
Ôn Thanh Từ: “Cho dù phóng tầm mắt toàn bộ giới tu tiên, cũng không có mấy thiên phú quá cao như vậy, ở thời điểm chưa thể bảo vệ được bản thân, nhớ phải giấu kĩ.”
“Dạ, sư tỷ.” Tô Cẩn không thể chịu nooir mùi trêи người, “Sư tỷ, đệ đi thay đồ trước.”
Bốn năm ngày sau, ngày nào Tô Cẩn Hồng cũng ở trong sân tập kiếm, tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến ngày, sáng tinh mơ Tô Cẩn Hồng đã thức dậy, đến trước cửa viện. Ở cửa gặp được Vương Uyên Liêm, bé trai cùng nhập môn với anh.
Vương Uyên Liêm hưng phấn tiến lên, “Khéo thật đấy, anh cũng đến sao? Em còn tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Tô Cẩn Hồng mỉm cười, cùng vào lớp với cậu, hai người không biết gì được thầy xếp vào lớp vỡ lòng.
Đa phần lớp vỡ lòng là những đứa nhỏ bảy tám tuổi, có rất ít đứa trẻ hơn mười tuổi.
Ngồi học ở đây đều là đệ tử đã dẫn khí vào thân thể thành công, tai mắt tinh thông hơn nhiều, mặc dù thầy đồ giảng bài rất nhanh, mọi người cũng có thể nhớ kỹ. Vậy nên tốc độ học tập.
Canh giờ thứ nhất học chữ, canh thứ hai thầy đồ giảng dạy một ít chuyện kỳ lạ ở thế giới này, Tô Cẩn Hồng như nuốt từng chữ, còn xin thầy cho một bản sao “Cửu Châu ký”.
Tô Cẩn Hồng vừa ra khỏi học đường, đã bị một cậu nhóc mặc áo tím cùng hai người khác ngăn lại.
Tô Cẩn Hồng chau mày, đây không phải là đứa bé đứng trêи đại điện rất gần anh hôm đó sao? Nếu anh nhớ không nhầm, đứa bé này cũng là đơn linh căn.
“Xì, đây không phải là đồ Kim linh căn yếu đuối sao? Mày mà cũng dám gia nhập kiếm phong trước cậu đây hả!”
Tôn Dật phẫn hận nhìn Tô Cẩn Hồng, nếu không phải do thằng nhóc này xuất hiện, sao trưởng lão Trương có thể rời đi trước. Nếu không với thiên tư của cậu, sao có thể không vào được Kiếm Phong!
Tô Cẩn Hồng yên lặng nhìn cậu, “Chuyện gì?”
Lúc Tôn Dật nhìn thẳng anh, hơi sửng sốt.
Tô Cẩn Hồng không còn bộ dạng chật vật như khi gặp mặt lần đầu, giờ anh mặc đồng phục của đệ tử nội môn Kiếm Phong, áo bào trắng, dây cột tóc màu lam tung bay trong gió, dưới ánh mặt trời càng nổi bật vẻ như ngọc, khí độ bất phàm.
Khá đẹp, nhưng một thằng cu mà đẹp hơn con gái thì còn ra thể thống gì nữa!
Tôn Dật có thể thề với trời, cậu lớn như vậy còn chưa từng thấy bé gái nào xinh đẹp hơn Tô Cẩn Hồng.
“Mày nên rời khỏi kiếm phong, để Huyền Linh Tông về sau khỏi mất mặt.”
Tô Cẩn Hồng không trả lời, lại nhìn hai thằng bé đứng bên cạnh Tôn Dật không ngừng phụ họa, mỉm cười: “Nếu Đơn linh căn như tôi mà còn làm Huyền Linh tông mất mặt, vậy chẳng phải hai bạn nhỏ sau anh không đáng được đứng trêи đất của Huyền linh tông sao?”
Hai bé trai liếc nhau, hơi khϊế͙p͙ đảm.
Đúng
vậy, Tôn Dật với Tô Cẩn Hồng đều là đơn linh căn, nhưng hai người bọn họ chỉ là tam linh căn thôi, không thể đắc tội với Tô Cẩn Hồng.
Nhưng Tôn Dật luôn dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ bọn họ, nếu đã đắc tội Tô Cẩn Hồng thì không thể lại mất đi Tôn Dật.
Bởi vậy bọn họ chỉ có thể kiên trì làm bộ cường thế cười nhạo Tô Cẩn Hồng: “Hừ, tên ẻo lả này còn dám uy hϊế͙p͙ người khác.”
Tô Cẩn Hồng chau mày, không thể tưởng tượng được phiền toái đầu tiên mà anh gặp phải ở Huyền Linh Tông lại là bị mấy thằng nhóc cười nhạo vẻ bề ngoài.
Ngữ khí anh lãnh đạm: “À.”
Một tiếng “À” ngược lại làm Tôn Dật mơ màng?
Cậu khó tin hỏi: “Thật sự mày muốn rời khỏi Kiếm Phong?”
Tô Cẩn Hồng nhìn biểu cảm ngốc ngếch của kẻ đối diện, chậm rãi nói: “Đương nhiên không, tôi chỉ là lễ phép trả lời thôi.”
“Làm tôi rời Kiếm Phong, mày không đủ tư cách.”
Tôn Dật nháy mắt bị chọc giận, vỗ túi trữ vật, Tô Cẩn Hồng không nhìn rõ anh lấy cái gì, cảnh giác rút kiếm ra.
“Đi!”
Ba mũi tên nước bắn về phía Tô Cẩn Hồng.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, Tô Cẩn Hồng né một cái, lấy kiếm đỡ một cái, còn một cái không thể né kịp.
Tô Cẩn Hồng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên nước bắn về vai anh.
Nhưng lúc mũi tên chạm vào anh, nháy mắt có một cái gì đó chặn lại, chỉ để lại một vũng nước trêи mặt đất. Tô Cẩn Hồng không có nửa phần thương tổn.
Anh hơi kinh ngạc nhìn bản thân, trong lúc nhất thời không hiểu được cái gì đỡ lại tên nước.
Ba người Tôn Dật cũng sững sờ tại chỗ, cho đến khi Tôn Dật nhìn thấy chiếc vòng trêи cổ tay Tô Cẩn Hồng, xanh mặt nói: “Vậy mà mày lại có linh bảo!”
Tô Cẩn Hồng hiểu biết rất ít về giới tu chân, đây là lần đầu anh thấy sức mạnh của linh bảo. Nghe Tôn Dật nói, lúc này mới hiểu rõ.
Anh hỏi ngược lại: “Mi không có hả?”
Tôn Dật khinh thường “hừ” một tiếng, “Chỉ là một cái linh bảo của kỳ luyện khí tầm thường, sao tao đây không có chứ?”
“Ngược lại, tao đây muốn xem xem, linh bảo của mày lợi hại hay linh phù của tao đây lợi hại!”
Tôn Dật lấy ra năm sáu trương linh phù, ném tới rtrước mặt Tô Cẩn Hồng, hai đứa trẻ bên cạnh nhìn mà thấy đau lòng.
Tuy rằng là linh phù của kỳ luyện khí, nhưng đối với bọn họ cũng rất hiếm có, Tôn Dật vậy mà dùng một lúc nhiều như vậy.
Tiếp theo đủ loại công kϊƈɦ không ngừng tới, đều bị chiếc vòng cản lại.
Mặt Tôn Dật dần trắng bệch, cậu mới chỉ ở tầng ba của kỳ luyện khí, sử dụng nhiều linh phù như vậy đã là cực hạn. Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Cẩn Hồng thành thạo hóa giải công kϊƈɦ, cũng biết không thể tiếp tục tiến hành công kϊƈɦ. Nếu linh khí hao tổn quá nhiều, tổn thương đến kinh mạch thì không tốt.
Lúc Tôn Dật định rời đi, Lâm Tích Nghiên dùng ngự kiếm đi tới, vừa vặn gặp phải cảnh tượng bọn họ đối đầu nhau.
“Này, tiểu sư đệ, đệ cũng ở đây, đây là bạn cùng trường đệ sao?”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, không nói gì, Tôn Dật gặp sư tỷ Tô Cẩn Hồng xong, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Lâm Tích Nghiên nhìn ba người Tôn Dật đứng cùng một chỗ, lại nhìn dưới chân Tô Cẩn Hồng là một vũng nước lớn, cô liếc mặt một cái đã nhận ra đây là dấu vết mà pháp thuật công kϊƈɦ lưu lại.
Cô trợn mắt với ba người Tôn Dật, bảo bọn họ đứng lại: “Ba tên nhóc kia đứng lại!”
Đám người Tôn Dật nghe thấy tiếng hét phía sau, vắt chân lên cổ chạy.
Lâm Tích Nghiên nghiền ngẫm nhìn mấy tên nhóc điên cuồng chạy, hừ, chạy nhanh hơn kiếm của ta sao?
Một tay cô siết quyền, linh kiếm hướng về phía ba người bọn họ, đánh tan búi tóc trêи đầu hai tên người hầu của Tôn Dật. Lúc tấn công Tôn Dật, bị linh bảo trêи người cậu cản lại.
Tôn Dật thở dài nhẹ nhõm, hơi khinh thường Lâm Tích Nghiên, xem ra chỉ là luyện khí trung kỳ hoặc hậu kỳ mà thôi.
Lâm Tích Nghiên cảm thấy thú vị, linh bảo này lại có thể ngăn chận được công kϊƈɦ của cô, xem ra ít nhất phải là luyện ký hậu kỳ phòng ngự linh bảo. Trong lòng dâng lên hứng thú khiêu chiến.
Vừa vặn mấy hôm trước cô đột phá luyện khí đến tầng bảy, ngược lại muốn xem linh bảo này lợi hại, hay là kiếm của cô lợi hại!
Lâm Tích Nghiên mặc niệm kiếm quyết, thanh kiếm hóa thành ba thanh, từ ba thanh lại thành sáu thanh, mười hai thanh… Cho đến khi vây quanh Tôn Dật, cô búng tay: “Phá!”
Tô Cẩn Hồng trợn mắt há mồm thấy linh kiếm hơi chịu cản trở, sau lại đánh tan phòng ngự của linh bảo quanh Tôn Dật, nhiều thanh kiếm hợp lại thành một, đâm vào búi tóc của Tôn Dật.
–
Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng: Không phải bình thường là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tại sao lại là cô ấy cứu?
Cầu Cầu tốt bụng giải thích: Thì là anh hung cứu mỹ nhân mà, cô ấy là anh hùng còn anh là mỹ nhân đó. Ký chủ yên tầm đi, sau này anh đẹp hơn Lâm Tích Nghiên nhiều!
Tác giả (buông tay): Không sai, chính là như vậy ha ha ha.
Tô Cẩn Hồng ôm đầu khóc thút thít.