Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Thế giới tiên hiệp 7


trước sau

Editor: Bé Lá

Beta: Xanh

Tôn Dật vừa rồi còn ra dáng một cậu chủ nhỏ, nháy mắt tóc tai bù xù, không còn hình dạng gì.

Mắt Tôn Dật đỏ lên, quật cường không cho nước mắt chảy xuống, hung tợn bỏ lại một câu, “Mày! Tô Cẩn Hồng, mày chờ đấy!” Sau đó cầm quần áo bỏ chạy, để lại hai tên đồng bọn đang sững sờ.

Hai đứa nhỏ nhìn Tôn Dật chạy đi, lại nhìn vào đống tóc nằm rải rác trêи mặt đất của mình, khóe miệng mím lại giống như sắp khóc. Bọn chúng nhìn Lâm Tích Nghiên đang cầm kiếm bên cạnh, lau lau mắt, lập tức xoay người bỏ chạy.

Trong mắt mấy đứa nhỏ chỉ mới bước vào giới tu tiên, Lâm Tích Nghiên có thể khống chế được ngự kiếm để công kϊƈɦ chính là một đại ma đầu. Nhưng ở trong mắt Tô Cẩn Hồng lại giống một nữ hiệp võ nghệ cao cường!

Hai mắt anh tỏa sáng nhìn Lâm Tích Nghiên, nóng lòng muốn thử, chiêu thức vừa rồi của cô khiến Tô Cẩn Hồng mở mang tầm mắt, điều này khiến anh không tránh khỏi sùng bái cô. Hơn nữa trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, bản thân về sau cũng nhất định phải lợi hại như vậy mới được! Đồng thời càng thêm chờ mong với thế giới này.

Thế giới này thật kỳ diệu!

Có kiếm linh có thể đưa người bay lên bầu trời, còn có thể biến hóa thành nhiều phương pháp công kϊƈɦ như điều khiển nước, còn thật nhiều thứ kỳ diệu mà anh chưa từng thấy. Quả thật Tô Cẩn Hồng rất tò mò về thế giới này! Chỉ muốn lập tức trở về đọc xong “Cửu Châu chí”, sau đó luyện tập thành công, trở nên mạnh mẽ, phiêu bạt trong giới Tu chân.

Anh sờ thanh kiếm, trong lòng đưa ra một đống nghi vấn: “Ngũ sư tỷ, đây là chiêu thức gì vậy? Đệ học được không? Khi nào thì đệ có thể học được?”

Lâm Tích Nghiên mỉm cười đắc ý, “Đệ vẫn còn nhỏ, ngự kiếm thuật đệ vừa chứng kiến phải luyện đến tầng sáu của kỳ Luyện Khí mới có thể sử dụng, hơn nữa sư tỷ cũng chỉ là luyện qua loa thôi. Bên trong còn có rất nhiều thứ nữa, hiện tại tỷ cũng chưa thể tu luyện được. Đệ có thể hỏi sư tỷ Thanh Từ.”

Cô nói xong lại cười hì hì, “Nghe sư tỷ nói, đệ còn chưa biết hết mặt chữ, trước hết đệ cần phải học chữ xong đã ha ha ha ha.”

Tô Cẩn Hồng: “…”

Bị sư tỷ mà mình sùng bái cười nhạo, anh lập tức hạ quyết tâm, mau chóng biết hết chữ, sau đó học ngự kiếm thuật!

“Sư tỷ, tỷ tới tìm đệ sao?”

Nói đến đây, Lâm Tích Nghiên hơi vui vẻ, cô lén lút nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, vẫn lo sợ có người nghe được nên hạ giọng nói bên tai Tô Cẩn Hồng: “Đúng vậy, tỷ phát hiện có một tổ trứng linh thú. Chuẩn bị dẫn đệ đi xem thử.”

Tô Cẩn Hồng cũng phối hợp, thấp giọng trả lời: “Trứng linh thú có gì vậy?”

Lâm Tích Nghiên: “Linh thú rất hiếm, hơn nữa phần lớn sống ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người. Vì vậy, tu sĩ muốn có linh thú cao cấp hoặc thuần chủng thì con đường chủ yếu là ăn may, như là hang động cổ xưa hoặc những bí cảnh, hơn nữa rất khó khăn, cửu tử nhất sinh. Mấy người kỳ Trúc Cơ như chúng ta phần lớn không có linh thú.”

Tô Cẩn Hồng nghe chấn động, chuyện liên quan đến thân phận của bản thân, phải cẩn thận hơn mới được.

Anh bình tĩnh nghĩ hỏi thêm một số tin tức khác về linh thú, lại bị Lâm Tích Nghiên trực tiếp kéo lên linh kiếm, “Haizz, tiểu sư đệ, đệ đừng có nhiều lời, tỷ đưa đệ đi nhìn một cái là hiểu.”

Tô Cẩn Hồng bị Lâm Tích Nghiên nắm chặt cổ áo suốt cả đường đi, khó khăn lắm mới đứng được trêи linh kiếm, bởi vì tốc độ quá nhanh, anh không thể không nhắm mắt lại.

Khi đến nơi, Tô Cẩn Hồng đã bị gió thổi cho tan tác, là kiểu đáng thương vừa bị chà đạp. Mặt Lâm Tích Nghiên cũng hơi tái, cô chưa từng sử dụng ngự kiếm bay nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn dùng nhiều linh khí như vậy khiến cô thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ cũng không cần quan tâm việc này, cô vui mừng kéo Tô Cẩn Hồng qua, thần bí cười nói: “Đệ xem!”

Một quả trứng ánh vàng nằm ở đó, Tô Cẩn Hồng thử sờ vào, phát hiện bên ngoài quả trứng có một tầng linh khí đang di chuyển. Bảo sao Lâm Tích Nghiên lại chắc chắn đây là một quả trứng linh thú.

Anh cầm quả trứng, ngẩng đầu hỏi Lâm Tích Nghiên: “Đây là trứng của linh thú nào vậy ngũ sư tỷ?”

Lâm Tích Nghiên trước đấy còn cực kỳ tự tin thế mà bây giờ lại tỏ vẻ ngượng ngùng. Cô nhỏ giọng: “Tỷ cũng không biết.”

Tô Cẩn Hồng: “…”

Tựa như bị vẻ mặt không tín nhiệm của Tô Cẩn Hồng đả kϊƈɦ, Lâm Tích Nghiên vội vàng giải thích: “Tỷ đã quan sát xung quanh rất lâu, cũng không phát hiện được dấu vết của linh thú nào khác. Lúc về tra trong hai quyển sách nói về tộc thú là “Linh thú giám”, “Thú tộc truyền thuyết” cũng không tìm được có loài nào lại có trứng ánh vàng. Nhưng mà quả trứng này có linh khí, nhất định là trứng linh thú.”

“Khụ, cho nên tỷ muốn tặng nó cho đệ. Cái vòng tay lần trước là của sư tỷ Thanh Từ cho tỷ, bởi vậy không tính là quà gặp mặt được.”

“Tuy rằng tỷ không biết quả trứng này là linh thú gì, nhưng đây là tự tỷ tìm được, nên tỷ muốn tặng cho đệ làm lễ gặp mặt.”

Mặt trời trêи cao, gió nhẹ thổi qua, hàng cây lắc lư, trong giây lát cả côn trùng với chim chóc đều yên tĩnh lại. Thiếu nữ kiêu ngạo tự phụ trao cho anh quả trứng linh thú mà cô không biết, nghiêm túc nhìn anh.

Lâm Tích Nghiên cái gì cũng không thiếu, thiên phú, linh bảo, cả người vây quanh. Nhưng thời điểm cô đưa đồ cho Tô Cẩn Hồng, vẫn dùng hết tâm tư để trao cho anh một món quà ý nghĩa do chính tay tìm được.

Tô Cẩn Hồng khẽ thở dài trong lòng, chắc là không có ai chân thành với anh như vậy.

Anh cười tươi, cẩn thận nhận lấy trứng linh thú trong tay Lâm Tích Nghiên, giật nhẹ góc áo cô, “Cám ơn Sư tỷ Nghiên, đệ rất thích món quà này.”

“Nói không chừng lại ấp ra một con linh thú rất lợi hại! Nếu là linh thú lợi hại, Sư tỷ Nghiên sẽ lấy về sao?”

Lâm Tích Nghiên khinh thường nở nụ cười, khẽ vung tay lên, hào khí nói: “Lâm Tích Nghiên này từ trước đến nay đưa đồ cho ai đều không hối hận. Huống hồ chỉ là một quả trứng linh thú mà thôi, về sau tỷ còn có thể tìm được linh thú lẫn bảo vật lợi hại hơn tặng cho đệ, tiểu sư đệ cứ an tâm mà tu luyện.”

Tô Cẩn Hồng cụp mắt, vô thức tránh đi ánh mắt chân thành của Lâm Tích Nghiên. Sau đó ngẩng đầu cười tươi rói: “Sau này đệ nhất định sẽ tu luyện thật tốt, sau đó cũng sẽ đưa cho sư tỷ những thứ tốt nhất, bảo vệ sư tỷ!”

Lâm Tích Nghiên không thèm để ý khoát tay, “Tiểu sư đệ, đệ vẫn nên bảo vệ tốt bản thân thì hơn.” Cô kiêu ngạo nói: “Lâm Tích Nghiên tỷ không cần người khác bảo vệ.”

Cô rút kiếm ra, kéo Tô Cẩn Hồng đi lên, chậm rãi bay trở về, “Tiểu sư đệ, đệ nhìn
xem, trăm năm sau nhất định tỷ sẽ ở đỉnh của giới tu chân! Tuy rằng Sư tỷ Thanh Từ cũng rất lợi hại, nhưng chẳng qua tỷ ấy sinh sớm hơn tỷ vài năm mà thôi, sau này lớn rồi chắc chắn tỷ sẽ siêu hơn!”

Tô Cẩn Hồng cười nghe Lâm Tích Nghiên hào hùng ảo tưởng về tương lai, dần nổi lên sự nghi ngờ với cốt truyện: Lâm Tích Nghiên kiêu ngạo như vậy sẽ vì một người đàn ông mà chơi xấu người khác sao? Có phải có ẩn tình gì không?

Nhưng bây giờ cô vẫn còn nhỏ, chắc gì sau này vẫn thế.

Anh không hỏi Cầu Cầu, tóm lại thời gian vẫn còn rất dài, cứ từ từ nhìn xem.

Trêи đường về Lâm Tích Nghiên cho tốc độ chậm lại, vì vậy lần này về đến nơi mặt Tô Cẩn Hồng vẫn bình thường.

“Tiểu sư đệ, đệ tu luyện cho tốt, tỷ về trước. Đã mấy ngày tỷ chưa luyện kiếm rồi, sư tỷ Thanh Từ mà phát hiện nhất định sẽ lại trừng phạt tỷ.”

“Đúng là nên trừng phạt thật nặng.”

Lâm Tích Nghiên lắp bắp nhìn Ôn Thanh Từ chậm rãi đi từ trong phòng ra, “Sư… sư… sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

Ôn Thanh Từ mặt không cảm xúc nói: “Trưởng lão Ngụy của Chiến Phong đến tìm sư phụ, nói hai đệ tử Kiếm Phong bắt nạt đệ tử Tôn Dật của ông ta. Sư phụ giải quyết rất lâu trưởng lão Ngụy mới rời đi. Nên tỷ muốn hỏi hai người sao lại như vậy.” Cô nhìn Tô Cẩn Hồng, sau đó lại chuyển qua nhìn Lâm Tích Nghiên.

Ôn Thanh Từ không cần nghĩ cũng biết, Tô Cẩn Hồng mới nhập môn một ngày, căn bản không dùng được chiêu thức này, có thể đánh tan vòng phòng ngự của Tôn Dật chỉ có thể là Lâm Tích Nghiên. Cô biết rõ Lâm Tích Nghiên tuy hơi kiêu căng, nhưng tuyệt đối không vô cớ đả thương người khác. Hơn nữa lại cùng với sư đệ.

Có lẽ là do tiểu sư đệ bị bắt nạt, vừa hay lúc đó ngũ sư muội gặp được nên mới dạy dỗ bọn chúng. Mặc dù bọn họ chưa mở miệng giải thích, Ôn Thanh Từ đã đoán gần đúng.

Lâm Tích Nghiên bị sư tỷ nhìn nghiêm túc như vậy, tay hơi quơ quơ, rồi nắm chặt tay, ngẩng đầu nói: “Không sai, là muội bắt nạt Tôn Dật, không liên quan đến tiểu sư đệ. Muội thấy thằng nhóc đó ngứa mắt.” Cô nói xong câu đó, đứng ở một bên quật cường không nói nữa.

Nghe xong lí do thoái thác như vậy, mặt Ôn Thanh Từ không khỏi đen lại, mặt ngày càng trở nên sắc bén.

Mắt thấy sắc mặt Ôn Thanh Từ càng ngày càng xấu đi, Tô Cẩn Hồng vội vàng đứng ra, “Sư tỷ Thanh Từ, là Tôn Dật bắt nạt đệ trước, nhưng may mắn chiếc vòng tay này đỡ lại được sự tấn công của nó. Lúc đó sư tỷ Nghiên trùng hợp tìm đệ có việc, nhìn thấy bọn họ bắt nạt đệ, mới dạy dỗ họ một chút.”

Nghe được nguyên nhân này, sắc mặt Ôn Thanh Từ nhẹ nhàng đi một chút, “Tích Nghiên, vì sao muội không nói nguyên nhân này cho sư tỷ?”

Không ngờ Tô Cẩn Hồng nói huỵch hết ra, hốc mắt Lâm Tích Nghiên đỏ lên, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu nói: “Muội nói các người cũng sẽ không tin, dù muội có giải thích thế nào các người vẫn cảm thấy do muội kiêu căng, ỷ thế hϊế͙p͙ người, vì vậy muội đành phải nhận lấy thôi. Bọn họ nói muội kiêu căng ỷ thế hϊế͙p͙ người, vậy thì muội sẽ cho bọn họ xem.”

Ôn Thanh Từ nhớ lại chuyện xảy ra năm Lâm Tích Nghiên tám tuổi, nhìn mắt cô đỏ lên, biết là cô cũng nhớ lại chuyện năm đó, vẻ mặt nghiêm túc không giữ được nữa. Nhưng giọng nói vẫn nghiêm khắc như cũ: “Sư tỷ đương nhiên tin muội, muội dựa vào đâu mà nghĩ sư phụ và tỷ chỉ nghe lời người ngoài, cũng không chịu nghe muội giải thích.”

Lâm Tích Nghiên: “Bọn muội sẽ bị phạt sao?”

Ôn Thanh Từ: “Sư đệ không bị, chỉ có muội bị phạt.”

Cảm xúc của Lâm Tích Nghiên vừa bình phục, bây giờ lại kϊƈɦ động lên. Cô cực kỳ phẫn nộ, Ôn sư tỷ nói cái gì mà tin tưởng người trong môn phái, cuối cùng vẫn là bị phạt!

Ôn Thanh Từ cố ý dừng lại vài giây, cho đến khi nhìn thấy bộ dạng kìm nén tức giận của Lâm Tích Nghiên, mới chậm rãi nói: “Trừng phạt muội không phải vì xung đột lần này, mà là vì muội không tin tưởng bọn tỷ.”

“Muội không tin sư phụ và tỷ sẽ tin tưởng muội, muội cũng không tin Kiếm Phong có thể bảo vệ muội.”

Lâm Tích Nghiên ngẩn ngơ, môi khẽ mấp máy, lại không nói nên lời. Cô vạn lần không nghĩ tới lý do này.

Ánh mắt Ôn Thanh Từ sâu xa, giọng điệu ôn hòa, “Phạt muội chép quy tắc của Kiếm Phong một trăm lần.”

Quy tắc của Kiếm Phong rất ngắn, chỉ có một câu: Đồng tâm đồng đức, không phụ chủ tâm.

Hốc mắt Lâm Tích Nghiên ửng đỏ, yên lặng hành lễ với Ôn Thanh Từ, xoay người rời đi.

Ôn Thanh Từ: “Sư muội, tỷ có vật này muốn đưa cho muội.”

Lâm Tích Nghiên nghi hoặc nhìn Ôn Thanh Từ, cho đến khi thấy trong tay xuất hiện mấy viên kẹo. Cô mở to mắt, nghi hoặc nhìn Ôn Thanh Từ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ôn Thanh Từ bình tĩnh nói: “Đi đi.”

Lâm Tích Nghiên nhìn kẹo trong tay, muốn nói lại thôi, vẻ mặt phức tạp rời đi.

Tô Cẩn Hồng vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, liên tưởng đến cảnh tượng Ôn Thanh Từ thấy mẹ của đứa nhỏ cho nó đường, anh hơi buồn cười.

Có phải Ôn sư tỷ không biết đây chỉ là một cách để dỗ trẻ nhỏ không?



Lời tác giả:

Ha ha ha Ôn Thanh Từ thật đáng yêu.

Mười năm sau cả Tô Cẩn Hồng lẫn Lâm Tích Nghiên đều sắc bén ha ha ha.

Thực lòng mà nói thì mị cảm thấy Lâm Tích Nghiên với Ôn Thành Từ rất có cảm giác CP…

Sư tỷ lạnh lùng, vụng về, cán bộ già (công) x nhiệt tình, lớn mật, hào phóng sư muội thụ? Hoặc là ngược lại cũng OK?

Mỗi ngày thức dậy đều niệm 100 lần mị là tác giả ngôn tình, là tác giả truyện ngọt.



Xanh: Mị xem qua rồi, tác giả chuyên viết bách hợp. Mọi người hiểu mà =))))))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện