***CHÚ Ý***
Đây là lần đầu mình edit nên sẽ không được tốt lắm, MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM.
Vì thế mình mong nhận được những lời đóng góp của mọi người để sửa đổi và hoàn thiện.
Mình sẽ rất vui vẻ khi nhận được những ý kiến đóng góp tích cực và thiện trí, không nhận những ĐÁNH GIÁ TOXIC, thiếu tế nhị.
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ CẢM ƠN VÌ MỌI NGƯỜI ĐÃ THEO DÕI VÀ ỦNG HỘ TRUYỆN ^v^
Chương 1:
Tỉnh S, huyện Phổ Phong làng Tam Vĩnh Nghĩa, trong một sơn thôn nhỏ, Ôn gia một nhà ngồi đông đủ trong phòng mặt ủ mày chau
Chủ gia Ôn Dược Quân ngồi ở đầu giường đất hút thuốc lá, khói thuốc bao phủ khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu tình.
cách hắn không đến một mét có một lão thái thái mặc quần bông áo bông đang ngồi lau nước mắt.
Nàng là thê tử của Ôn Dược Quân, Trương Tú Anh.
Cạnh giường đất có bốn nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, xem vị trí phân bố có thể thấy là hai cặp vợ chồng.
Qua hồi lâu, đợi khói thuốc tan, hắn lấy tẩu thuốc lá gõ gõ, nhì Trương Tú Anh còn đang nức nở quát: "Được rồi, đừng khóc."
Trương Tú Anh vốn là thương tâm lại bị Ôn Dược Quân quát lớn, liền khóc thành tiếng: "Ta sao có thể không khóc? Đó là khuê nữ ta hoài thai mười tháng sinh ra, ta vất vả nuôi nó trưởng thành, hiện tại nằm ở trên giường sống chết chưa rõ.
làm sao ta có thể không khóc cho được?"
Hai ngày trước, Ôn Ninh nữ nhi của Trương Tú Anh ra cửa, không biết cắt cỏ, một chân dẫm hụt ngã vào mặt sông, nước sông mới vừa tan băng, dòng có chút chảy xiết, khuê nữ của nàng bị nước sông cuốn đi mấy trăm mét, nếu không phải gặp được Lâm Trường Chinh vừa đi đánh bạc xuyên đêm về thì không biết khuê nữ của nàng sẽ còn trôi đến đâu nữa.
Nhưng người cứu được về rồi lại liên tục sốt cao chưa tỉnh.
Ôn gia cùng ngày tìm đại phu trong thôn đến xem, đại phu kê đơn nói nếu ba ngày còn chưa tỉnh lại thì lo chuẩn bị hậu sự đi.
Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Trong ba ngày này Trương Tú Anh cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc Ôn Hinh, Ôn Dược Quân cũng không dám chậm trễ, thường xuyên đến xem tình hình, tính tình cũng trở nên kém hơn.
Các ca ca tẩu tẩu của Ôn Hinh thấy vậy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trương Tú Anh nói xong, dùng ống tay áo lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Nàng đi chính là gian phòng phía tây của Ôn Hinh.
Vén lên màn củ thật dày, đẩy cửa gỗ ra, đối diện cửa gỗ nhỏ trên giường đất có một thiếu nữ đang nằm.
Ước chừng nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc dài đen nhánh, cần cỏ xinh đẹp, cả người bao phủ ở trong chăn.
Đi vào, mới thấy rõ khuôn mặt nàng.
Khuân mặt trứng ngỗng, hai hàng lông mày lá liễu cong cong, cánh mũi nhỏ xinh cao cao, cặp môi anh đào, cho dù chỉ nằm bất động như vậy nhưng cũng cực kỳ thanh lệ
Trương Tú Anh lấy một cái chậu tráng men đổ một chút nước âm, dùng khăm lông chấm chút nước âm nhẹ nhàng ấn lên môi của Ôn Hinh, giúp môi nàng bớt khô.
Một giọt nước mắt rớt trên vai Ôn Hinh "Hinh Hinh, con mau tỉnh lại đi, mụ mụ chịu đựng không nổi."
Thiếu nữ hôn mê bất tỉnh không hề có động tĩnh.
Trương Tú Anh che miệng lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nữ nhi của nàng hôn mê bất tỉnh đã ba ngày rồi, đôi mắt nàng đã khóc đến phát sưng, nước mắt cũng sắp khóc cạn rồi.
Đêm đã khuya, Ôn Dược Quân ngồi ở phòng phía đông đứng ngồi không yên, hắn khoác áo lông đi đến phòng phía tây, xốc rèm cửa lên.
Trương Tú Anh nằm ở đầu giường đất đã không còn khóc.
Nàng liếc mắt nhìn Ôn Dược Quân, nói: "Ông tới làm cái gì?"
Thanh âm khàn khàn.
Ôn Dược Quân lôi kéo áo bông, ngồi vào bên cạnh giường đất: "Ta đến xem khuê nữ."
Trương Tú Anh biết lời nói của Ôn Dược Quân là có ý gì, cái mũi đau xót, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Hôm nay là ngày thứ ba, nếu tới hừng đông mà Ôn Hinh vẫn không tỉnh lại.
Ôn Dược Quân tới đưa tiễn nàng.
Nương theo ánh đèn nhỏ trong phòng, Ôn Dược Quân tỉ mỉ ngắm nhìn nữ nhi.
Từ khi nữ nhi hiểu chuyện, ông cùng nữ nhi đã không thân cận như trước nữa, từ năm nữ nhi mười tuổi ra ngủ riêng Ôn Dược Quân cũng chưa từng đến phòng nàng.
Trong thôn, phụ thân nhà nào cũng vậy.
Nhưng giờ khắc này, Ôn Dược Quân lại xực kỳ hối hận
Ông hối hận trước kia đã không cùng nữ nhi thân cận.
Ôn Dược Quân nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên nữ nhi gọi ông một tiếng ba ba, nhớ tới lần đầu tiên nàng biết đi đường, nhớ tới nàng một năm lại một năm lớn lên, chậm rãi trỏ thành một thiếu nữ trưởng thành.
Ôn Dược Quân gắt gao cắn chặt răng, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt muốn rơi xuống, ông vội nhìn lên trần nhà chờ nước mắt khô đi, ông mới cúi đầu xuống tiếp tục nhìn, như là muốn đem khuôn mặt của Ôn Hinh khắc sâu vào trong đầu.
Bả vai run rẩy, Ôn Dược Quân cuối cùng nhịn không được.
Trương Tú Anh từ trên giường đất bò dậy, ngồi bên người Ôn Dược Quân.
Ôn Dược Quân rốt cuộc là nam nhân, không bao lâu, ông lau mặt, giọng có chút nghẹn lại nói: "Nếu...!Nếu...!Hinh Hinh thật sự không ổn, ngày mai ta liền ra hậu viện chặt cây gỗ xuống, nhờ Lâm Mộc Tượng làm một cái quan tài thật tốt cho nữ nhi.
Nếu nữ nhi khỏe lại, vậy cây gỗ đó tiền cấp nữ nhi làm của hồi môn."
Cây gỗ đó là khi Ôn Dược Quân được hơn mười tuổi đã gieo hạt, đến hiện tại cũng đã được ba bốn mươi năm rồi.
Thu mộc lớn lên mau, thân cây hiện giờ phải hai người ôm mới hết được.
Cái cây đó ngay từ đầu phu thê hai người dự tính làm quan tài chó chính mình sau này, hiện giờ lại muốn dùng trước.
Trương Tú Anh nghẹn ngào gật đầu.
Hai vợ chồng cứ như vậy lẳng lặng ngồi, lát sau lại thật sự ngồi không yên được nữa, liền dựa vào tường ngủ gật.
Này, ngủ cũng không an ổn, cách ba bốn phút lại nhìn một lần, mỗi lần cõi lòng chờ mong mà nhìn về phía Ôn Hinh, một lần lại một lần thất vọng.
Gà trống kêu, ánh bình minh nhiễm hồng nửa bầu trời, Ôn Hinh còn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai vợ chồng tâm ngày một trầm xuống.
Nhóm ca ca tẩu tẩu của Ôn Hinh cũng đi tới tây sương phòng.
Ôn đại ca Ôn nhị ca trong mắt tràn đầy tơ máu.
Đêm qua huynh đệ hai người một đêm chưa ngủ.
"Ba, mẹ." Ôn đại ca là lão đại trong nhà, là trưởng tử trong nhà, hắn là người đầu tiên nói chuyện, thường ngày mọi truyện đều do hắn mở miệng, hắn đối đệ đệ muội muội cũng thương yêu nhất, đặc biệt là Ôn Hinh.
Ôn Hinh xảy ra chuyện, hắn cũng hai ba ngày nay không ngủ được.
Ôn Dược Quân cùng Trương Tú Anh nhìn về phía nàng.
Trương Tú Anh che lại đôi mắt, đôi mắt Ôn Dược Quân so với Ôn đại ca và Ôn nhị ca muốn đỏ hơn.
Ôn Dược Quân hơi há mồm, vài lần muốn nói Ôn đại ca chuẩn bị hậu sự, nhưng câu nói kia nói thế nào cũng không nên lời.
Ôn đại tẩu vào cửa sớm hơn Ôn nhị tẩu một năm, Ôn gia gia đình hòa thuận, bà bà tiểu cô đều không phải người khó tính, cũng sẽ không giống