"Hinh Hinh, mau tới ăn một chút gì." Trương Tú Anh bưng một cái chén lại đây, đánh gãy hồi ức của Ôn Hinh.
Ôn Hinh từ trên giường đất ngồi dậy, chỉ một động tác như vậy nhưng cả người lại vô cùng mệt mỏi.
Thờ điểm dựa vào trên giường còn cảm thấy mắt tối sầm lại.
Ôn Hinh là lần đầu tiên làm người, nhưng cô biết đây là biểu hiện của việc mình đói, rốt cuộc thân thẻ này đã nằm liên tục ba ngày trên giường, trừ bỏ uống thuốc chính là uống mấy chén nước đường đỏ, nhiều nhất cũng chỉ uống chút cháo trắng, liền không có gì nữa.
Trương Tú Anh làm một chén canh trứng, bên trong còn có chút gừng.
Ôn Hinh quá đói bụng, bưng chén liền bắt đầu ăn, một chén cứ như vậy mà ăn xong, thân thể cô liền có lại chút sức lực.
Trương Tú Anh làm bốn quả trứng gà, thấy Ôn Hinh ăn hết sạch, vô cùng cao hứng, trên mặt cười nở hoa, có thể ăn liền tốt, có thể ăn có nghĩa là sẽ mau khỏe lại.
Trương Tú Anh cầm chén để sang một bên: "Con mấy ngày nay sinh bệnh, đại ca con đến trạm lâm nghiệp xin cho con nghỉ một tuần, trong khoảng thời gian này, nương sẽ tẩm bổ cho con thật tốt."
Trương Tú Anh nhìn Ôn Hinh, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Có lẽ bờ vì cùng nguyên chủ cộng tình, cô nhớ tới kết cục của Ôn gia trong quyển sách, khiến cho cô có chút khổ sở.
Ở trong quyển sách kia, sau khi nguyên chủ được kẻ du côn nổi danh trong thôn Lâm Lại Tử cứu, cô cũng sốt cao liên tục trong ba ngày, thân thể mới vừa có khởi sắc, Lâm Lại Tử liền cho người trong nhà tới cầu hôn, ý tứ rằng hai người đã có quan hệ xác thịt, vì thế nguyên chủ trừ bỏ hắn thì không thể cưới người khác được.
Người Ôn gia đương nhiên sẽ không đồng ý, Lâm Lại Tử cũng biết nhưng hắn cũng không nhụt chí, hắn không những đồn thổi trong thôn rằng nguyên chủ đã bị hắn ôm ấp, sờ soạng mà còn theo dõi nguyên chủ đi làm.
Đánh, uy hiếp đều đã dùng, tuy nhiên Lâm Lại Tử sau khi ở nhà dưỡng thương nhưng vẫn không có thay đổi, vẫn mặt dầy đeo bám nguyên chủ.
Cả nhà nguyên chủ đã từng báo án, tuy nhiên sau khi ra khỏi nhà lao hắn vẫn chứng nào tật nấy.
Mọi người trong Ôn gia đều không còn cách nào khác, đành xin nghỉ ở trạm lâm nghiệp, chốn trong nhà không dám ra ngoài.
Nhưng chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng giặc, cuối cùng nguyên chủ chịu không nổi, Lâm Lại Tử được như ý nguyện.
Càng không ổn chính là sau khi nguyên chủ mang thai.
Lâm Lại Tử đi tuyên truyền khắp nơi.
Thanh danh của nguyên chủ vốn đã kém, Lâm Lại Tử lại đem sự tình cả mình và nguyên chủ nói ra ngoài.
Nguyên chủ chịu không nổi kích thích này, nhảy sông tự vẫn.
Nguyên chủ chết đi gần như mang đi tất cả sinh khí của Trương Tú Anh, bà trở nên điên điên khùng khùng.
Ôn Dược Quân, Ôn đại ca cùng với Ôn nhị ca cực kỳ hận Lâm Lại Tử.
Ôn Dược Quân tìm một cơ hội, đem Lâm Lại Tử đánh chết.
La Mãn Trân vẫn luôn giống như con rệp trốn tránh ở phái sau quan sát nhất cử nhát động của Ôn gia, sau khi biết Lâm Lại Tử đã chết, cô ta tìm người đến cụ công an báo án, Ôn Dược Quân bị bắt, phán tử hình.
Ôn đại tẩu Ôn nhị tẩu gả đến Ôn gia còn chưa có hài tử, sau khi xảy ra chuyện này, bị nhà mẹ đẻ ép ly hôn.
Ôn đại ca Ôn nhị ca không thể làm gì được.
Sau này hai người càng ngày càng suy sụp, đến chết cũng không tái hôn.
Ôn gia tan cửa nát nhà.
La Mãn Trân diệt trừ được cái họa lớn là nguyên chủ, toàn tâm công lược người nhà Lâm Kiến Chương.
Trước nàng cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ với Tôn Hạo Văn, còn tìm cách đem Tôn Hạo Văn cũng tống vào ngục giam, lại khom lưng cúi đầu lấy lòng cha mẹ Lâm cùng cô và chú em chồng.
Lâm gia Lâm nãi nãi vốn dĩ đã thích nàng, cùng với sự thành tâm của cô ta và sự uy áp của Lâm nãi nãi, người Lâm gia rất nhanh đã tiếp nhận cô ta, Mà người đối với cô ta có khúc mắc nhất Lâm Kiến Chương cũng bị người nhà ngày qua ngày khuyên bảo dần dao động, cuối cùng cùng La Mãn Trân phục hôn.
Sau khi phục hôn, La Mãn Trân liền theo Lâm Kiến Chương tùy quân, dựa vào đời trước, cô ta bắt được những sinh ý sau cải cách, cùng úc đó cũng không quên sắm vai nhân vật hiền thê lương mẫu.
Cuối cùng, Lâm Kiến Chương so với đời trước còn thành công hơn.
Mà cuối cùng La Mãn Trân cũng đạt được ước nguyện, trở thành người mà nàng ta trước khi trọng sinh mong muốn nhất, trở thành nữ nhân được chồng yêu thương cả một đời.
Một người theo đuổi hạnh phúc của chính mình không có sai, biết sai liền sửa cũng không có sai.
Nhưng La Mãn Trân ngàn không nên vạn không nên dùng những thủ đoạn độc ác như vậy để hãm hại một nữ nhân vô tội.
Nguyên chủ sau khi chết, oán khí quá nặng, đánh thức Ôn Hinh đã ngủ say 300 năm, Ôn Hinh là một con cá Cẩm Lý đã tu hành hơn ngàn năm nay, nhưng do linh khí ngày càng loãng dẫn tới không có cách nào đắc đạo được.
300 năm trước Ôn Hinh bất đắc dĩ lâm vào ngủ say, phía trước có âm thanh nói cho Ôn Hinh biết cô cần tích lũy công đức, nhưng thời cơ chưa tới.
Lần này bị đánh thức, Ôn Hinh liền biết, kỳ ngộ của cô tới rồi.
Lúc này đây, cô phải làm, là trở thành nguyên chủ, hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân.
Mà tâm nguyện của nguyên thân là bảo vệ người nhà hạnh phúc một đợi, người xấu phải gắp báo ứng.
Cái này cũng không khó.
Trương Tú Anh cũng không quấy rầy Ôn Hinh nghỉ ngơi, nói chuyện cùng Ôn Hinh một lát liền đi ra ngoài.
Hiện tại vừa mới băng tan, ngoài đồng có rất nhiều việc phải làm, trừ bỏ Ôn Hinh nghỉ ngơi tròng nhà, tất cả mọi người đều ra ngoài làm việc.
Mắt nhìn sắp đến thời gian tan tầm, Trương Tú Anh nắm chặt thời gian nấu cơm.
Trong nhà nhiều lao động, phía trên không phải nuôi cha mẹ già, phía dưới cũng không có trẻ nhỏ, bởi vậy sinh hoạt của Ôn gia cũng được tính là ổn.
Cháo trắng nấu cùng với chút ngô, cùng với bánh làm từ cao lương.
Cắt chút dưa muối với chút dầu mè, còn lấy hai quả trứng gà cùng với cà chua nấu thành một nồi canh chứng lớn nóng hổi.
Cải trắng hầm cùng tóp mỡ.
Người ôn gia lục tục trở lại.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, trên mặt Ôn đại tẩu, Ôn nhị tẩu đều lộ ra tươi cười.
Nhìn bàn thức ăn này, so với nhà mẹ đẻ của các cô còn muốn tốt hơn.
Ôn Hinh ngủ một hồi lâu, thời điểm ăn cơm chiều cô cũng tới ăn.
Thấy cô ra tới, Ôn Dược Quân nhìn cô một hồi lâu, không nói gì, nhưng ở lúc ăn cơm liền đưa cho cô một cái bánh.
Là một người phụ thân tuy không nói gì nhưng vẫn rất thương con.
"Mẹ nó à, ngày mai ngươi lấy phiếu điểm lên Cung Tiêu Xã mua trái cây cùng điểm tâm, lại cắt một một ít thịt mang đến nhà Lâm Trường Chinh.
Lâm Trường Chinh cứu khuê nữ nhà chúng ta, mấy ngày hôm trước Hinh Hinh bệnh, cũng không đến cảm ơn hắn được, hiện tại đã tỉnh, nếu không đi thì không hợp lễ nghĩa." Ôn Dược Quân trầm giọng nói.
Trương Tú Anh lên tiếng, Ôn Dược Quân liền không nhắc việc này nữa, lại cùng hai nhi tử nói chút việc đồng áng.
Ôn đại tẩu cùng Ôn nhị tẩu thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu.
Tuy rằng không có trẻ con, nhưng người một nhà cũng rất náo nhiệt.
Một đêm này là đêm tốt nhất trong mấy ngày nay đối với người Ôn gia.
Ngày kế, Trương Tú Anh làm xong việc nhà liền đi lên Cung Tiêu Xã