Chương 11: bị cha ruột cột dây gian dâm 【 trung 】
Edit: Cừu ăn thịt
***
Khoái cảm cao trào khiến y thở phì phò, thân mình run rấy không thôi, tinh dịch bắn ra vừa nhiều vừa dính, trên quần lót con gái có chất lỏng sền sệt.
- A a... A...
Bên trong cửa sổ có tiếng rên rỉ cao hơn, nữ thể mỹ lệ rùng mình, âm hộ tràn lan dâm thủy phun trên khăn trải giường, đùi đẹp đá lung tung, sau đó xụi lơ xuống.
Lạc tú tài sợ con gái phát hiện, lặng lẽ rời đi cửa sổ, rón ra rón rén ra hậu viện, múc một chậu nước giặt sạch cái quần lót ướt dầm dề rồi vắt khô, cầm trong tay trở lại thư phòng.
Thân thể to béo của Tiền thị nằm trên giường, trong mắt Lạc tú tài hiện lên sự chán ghét.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hoắc Lão Đại tới nhà bố vợ, trâu cày bị mất đã tìm thấy ở sau núi, bởi vì đã là nửa đêm nên không dám đến quấy rầy nhà bố vợ, sáng sớm liền chịu không nổi chia lìa với ái thê, lòng nóng như lửa đốt chạy tới.
Hoắc Lão Đại đối mặt bố vợ nghiêm túc cảm thấy rất lung túng, nếu không phải vợ ở nhà mẹ đẻ không được cưng, bị mẹ kế ghét bỏ thì đường đường là con gái tú tài sao lại gả đến Hoắc gia, nếu không phải em trai chết sớm thì đời nào đến lượt hắn cưới cô làm vợ.
Lạc tú tài mang theo cảm xúc ghen ghét mãnh liệt nhìn con rể tiến vào.
- Cha, con tới đón mẹ con Lạc Nhi về nhà.
Vẻ mặt Hoắc Lão Đại bất an nói.
- Lạc Nhi một năm không trở về nhà mẹ đẻ, nay mới ở một ngày cậu đã nóng nảy à?
Lạc tú tài lạnh mặt, nghĩ con gái phải rời đi, trong lòng dường như bị mèo cào hết sức khó chịu.
- Không phải, nếu không... Nếu không con với Lạc Nhi lại ở vài ngày.
Hoắc Lão Đại lúng ta lúng túng nói.
- Cậu không cần đi làm ruộng hả, không đi lên núi săn thú hả, không nỗ lực kiếm tiền thì để con gái với cháu ngoại của ta uống gió Tây Bắc sống à?
Thanh âm Lạc tú tài lạnh băng khiến Hoắc Lão Đại tăng áp lực.
Hoắc Lão Đại nhanh chóng nói:
- Để Lạc Nhi và em bé ở đây với cha, quá mấy ngày con lại đến đón mẹ con họ đi nhé.
Lạc tú tài vẫy vẫy tay.
Hoắc Lão Đại như trút được gánh nặng, ra thư phòng, hắn không muốn chia ly với vợ, càng không muốn rời xa đứa nhỏ mới sinh, cho dù biết Thiên Vực là giống của cha nhưng hắn coi nó như con ruột.
Hắn đã ba mươi mốt tuổi, có vợ có con đã tốt lắm rồi, nhất định phải biết quý trọng, Hoắc Lão Đại nhớ tới đêm qua chưa kịp hoàn thành giao cấu với vợ, chịu đựng lửa dục rời khỏi thôn Lạc gia.
Khi Tiền thị nấu cơm, Lạc Anh ngồi ở tiền phòng cho con bú, Lạc tú tài ngồi cách đó hai mét đọc sách.
Tây Bắc ở gần khu người Hồ cư trú, nữ nhân cho bú trước mặt trưởng bối cũng là chuyện bình thường. Có câu nói dân gian truyền tai nhau là, con dâu cho bú sữa, cha chồng đứng kế bên chọc cháu trai: cháu bú nhanh lên, cháu không bú thì để ông bú giùm cho.
Mọi người cảm thấy chê cười thực đậu bỉ, lại không cảm thấy con dâu trước mặt mọi người nãi hài tử có sai. Có sai chính là cha chồng, xem liền xem bái, nhưng không nên nói ra nói vậy.
Lạc tú tài ngồi ở đối diện cầm một quyển sách làm bộ đang đọc, khóe mắt lại lén ngắm cặp vú lỏa lồ của con gái, sinh thực khí tối hôm qua đã bắn một lần tinh lúc này lại sưng to lên đâm đũng quần khó chịu. Trong đầu nhớ tới câu nói dâm đãng của con gái kêu cha con Hoắc gia kẹp chịch.
Dục vọng thân thể của y càng thêm mãnh liệt, lén nhìn chằm chằm bầu vú con gái, yết hầu khát khô không thôi, cảm giác ngậm núm vú bú sữa là như thế nào nhỉ? Lạc tú tài chịu không nổi, gian nan đứng lên, đi vào thư phòng.
Lạc Anh nhìn cửa thư phòng đóng lại, khóe môi cong lên.
Cô đang dụ dỗ cha ruột của thân thể này, tối hôm qua sau khi Hoắc Lão Đại rời đi, cô đổi tích phân với hệ thống để cánh cửa sổ kia được ra, hai chân mở rộng về phía người cha đang ở ngoài cửa sổ rình coi thủ dâm, nghe tiếng hít thở và thở dốc cao trào ngoài cửa sổ là cô biết mình thành công.
Lạc Nhi đáng thương chết đi bị mẹ kế ghét bỏ, bị bắt gả đến Hoắc gia thôn, hiện tại cô muốn rù quến cha ruột của thân thể này để trả thù Tiền thị.
Lạc tú tài lấy ra quần lót hồng nhạt giấu trong quần áo, nhét đáy quần vào trong miệng ngậm, lại móc ra sinh thực khí thẳng tăm tắp từ đũng quần vuốt ve, vừa làm động tác này, vừa nhớ lại hình ảnh âm hộ con gái ướt dầm dề tối hôm qua, cho đến khi vuốt ve một ngàn lần, trong miệng phát ra thanh ồ ồ mới bắn ra nùng tinh, y vội vàng cầm lấy ly trà trên bàn hứng lấy.
Bắn xong, thấy nùng tinh trong ly, đột nhiên nảy ra ý hay, cầm lấy ấm trà rót vào ly chút nước trà, rồi mở ra ngăn kéo dưới án thư, lấy ra