Editor: Uyên
Lưỡi kiếm gió, cầu lửa đều được lần lượt phóng ra, tốc độ của tang thi phía sau rốt cục cũng chậm lại, số lượng cũng không ngừng giảm bớt, mặt Hàn Lâm Hạ bị gió thổi xẹt qua nhưng hắn lại không cảm thấy đau, giữ nóc xe xoay người trở về ghế phụ.
"Boss, tang thi đó có vấn đề."
"Ừm, mau về, chỉ sợ sẽ không ổn."
"Ừm." Trần Khoáng Viễn đáp một tiếng, tay nắm vô lăng siết chặt, chân đạp chân ga chạy thẳng về căn cứ.
Khi bọn họ trở về chỗ ở của mình còn cần phải đi qua cửa lớn, tất cả đội ngũ làm nhiệm vụ đều phải đến đó nộp vật tư mà bọn họ thu được lần này.
Các thùng trên xe đều được khiêng xuống, người tới lấy vật tư chính là tên răng vàng hôm trước, hắn tham lam vuốt cằm nhìn đồ đạc được bày ngay ngắn trên mặt đất, cười cười, hai tay chà xát rồi nháy mắt với người phía sau.
"Không hổ là đội ngũ của đội trưởng Hàn, thật sự lợi hại quá nha, chúng tôi đã nói quy định ở đây với ngài rồi nên cũng không khách khí với ngài nữa, những thứ này chúng tôi phải lấy."
Bên ngoài răng vàng thì hết lòng khen ngợi nhưng lời nói cùng hành động lại không có một chút nào là tôn trọng, tổng cộng có tám thùng đồ bị mang đi sáu thùng, chỉ để lại hai thùng cho nhóm Hàn Lâm Hạ, còn lại chỉ là một ít bánh quy, thậm chí một chút nước cũng không chừa.
Các anh em phía sau cắn răng nhìn hành động của bọn họ nhưng cũng không thể nói gì, Hàn Lâm Hạ nhìn chằm chằm tên răng vàng, trên mặt không có cảm xúc nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh cả người, răng vàng vô tình đối diện với ánh mắt của Hàn Lâm Hạ liền rùng mình một cái, cười gượng đi về phía sau vài bước rồi hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.
"Được rồi dọn đồ đi, mấy người về được rồi, sau này nếu có nhiệm vụ thì đội trưởng Hàn nhớ tới đây báo cáo nha!"
Hàn Lâm Hạ không để ý tới hắn, xoay người lên xe ,"Trở về."
Khói xe hơi phả vào mặt răng vàng, răng vàng hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt ghen tị, "Hừ! Chẳng qua chỉ là chó ăn nhờ ở đậu mà thôi! Giả bộ làm gì, có ngày ông đây sẽ gϊếŧ chết mày!"
Bạch Kính Triết đang canh giữ trong căn cứ, từ xa nhìn thấy bóng xe lập tức dẫn người dọn rào chắn, chờ xe dừng lại liền nghênh đón.
Các anh em trên xe lần lượt đi xuống khiêng theo hai thùng đồ đi vào, Lê Tử Ngôn cũng trà trộn vào trong đó chạy lên lầu, không chú ý tới cặp mắt nóng bỏng đằng sau.
Bạch Kính Triết cau mày lo lắng đi tới trước mặt Hàn Lâm Hạ, nhỏ giọng nói, "Anh Hàn, không thấy đứa nhóc kia đâu."
"Hả? Sao không thấy?" Người nói chính là Trần Khoáng Viễn đang cau mày, rõ ràng lúc bọn họ đi vẫn đang ngủ trong phòng, sao vừa về lại không thấy đâu, nếu cậu chạy đâu đó trong căn cứ này thì nhất định vẫn có người theo dõi, nhưng nếu cậu chạy ra ngoài thì sống chết là một vấn đề.
"Tôi cũng không biết, buổi trưa đứa nhóc kia vẫn không đi ra nên tôi qua xem thử, nhưng trong đó lại không có ai."
Bạch Kính Triết cũng có chút tự trách, dù sao người ở dưới mắt y mà cũng có thể biến mất thì thật sự là một chuyện sai lầm.
So với sự bối rối và khẩn trưởng của hai người, thái độ của Hàn Lâm Hạ lại lạnh nhạt hơn bình thường, hắn nhìn chằm chằm cửa căn hộ trong khu dân cư, hừ lạnh một tiếng, "Không sao, không cần lo cho cậu ta. Hai người để các anh em ăn uống nghỉ ngơi đi, tôi lên trước, đứa nhóc kia để tôi xử lý"
"Rõ."
Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết hơi lo lắng nhưng Hàn Lâm Hạ đã nói vậy thì bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhíu mày đi tập hợp mọi người.
Hàn Lâm Hạ đi lên lầu hai, mở cửa ra liền nhìn thấy một bóng người đầu đầy mồ hôi, cơ thể tái nhợt ngồi trên sô pha.
Lê Tử Ngôn nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười, "Anh Hàn, anh về rồi."
Nụ cười