Editor: Uyên
"Dừng lại, đừng dùng dị năng nữa." Hàn Lâm Hạ nắm gáy Lê Tử Ngôn nhẹ nhéo hai cái, người trong ngực như mèo con cứng đờ.
Hàn Lâm Hạ cau mày gạt tay Lê Tử Ngôn ra, lấy một thanh socola trong túi ra. Loại sôcla này là trong quân đội được phát để bổ sung thể lực, bởi vì hiện tại điều kiện có hạn nên Hàn Lâm Hạ cũng rất ít ăn, chỉ còn lại một thanh thế này.
Socola bổ sung thể lực không ngọt mà còn hơi đắng nhưng rất dễ bổ sung đường, Lê Tử Ngôn nằm trên sô pha, trán nổi gân xanh đau đớn, cảm giác suy nhược do dị năng trong cơ thể tiêu hao quá mức đang đạt tới đỉnh điểm.
"Tìm thấy đứa nhóc kia rồi, hai người để các anh em nghỉ ngơi trước đi, không cần vào đây."
"Được rồi anh Hàn."
Bạch Kính Triết nghe Hàn Lâm Hạ nói đã tìm được người, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng là người bọn họ cứu về nên vẫn phải chịu trách nhiệm.
Sau khi thông báo cho bọn Bạch Kính Triết một tiếng, Hàn Lâm Hạ đóng cửa lại rồi quay lại bên sô pha.
Một tay Lê Tử Ngôn che trên mắt, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Dị năng là xuất hiện sau khi mạt thế bắt đầu được một tháng, hơn nữa thời gian mỗi người phát hiện dị năng không giống nhau nên với việc kiểm soát dị năng cũng không giống, cho dù là Hàn Lâm Hạ thì hiện tại cũng chỉ biết sử dụng mà thôi.
Huống chi hiện tại thế giới hỗn loạn đến như vậy, người chết kẻ trốn, làm sao có nhà khoa học nào đi nghiên cứu chuyện này.
Ngay từ đầu Hàn Lâm Hạ đã từng có tình huống sử dụng dị năng quá mức giống thế này, cơ thể mềm nhũn suy nhược, thậm chí đầu còn đau đến muốn nứt ra, cho nên hiện tại hắn có thể hiểu cảm giác của Lê Tử Ngôn.
"Uống nước đi." Đưa tay đỡ Lê Tử Ngôn dậy đút nước, Hàn Lâm Hạ vẫn ngồi đó chờ Lê Tử Ngôn ổn lại.
Cơ thể dần dần bình phục, tuy vẫn mệt không chịu nổi nhưng ít nhất đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, Lê Tử Ngôn từ từ mở mắt ra rồi thở một hơi, nhìn Hàn Lâm Hạ ở bên cạnh.
Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, đôi môi luôn căng hồng cũng khô tróc, bày ra dáng vẻ đáng thương, đôi mắt hạnh cũng sưng húp thật làm cho người ta thương tiếc.
Hàn Lâm Hạ nhíu mày, vẻ mặt cũng không được tốt, nhìn dáng vẻ này của Lê Tử Ngôn, trong lòng hắn hơi khó chịu.
"Còn khó chịu?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu, chống sô pha ngồi dậy, "Xin lỗi anh Hàn, anh đừng giận được không?"
"......"
Giọng nói mềm mại quyến luyến, ánh mắt quyến rũ, yết hầu Hàn Lâm Hạ khẽ trượt, ánh mắt thâm trầm, hắn không biết người này có phải cố ý lộ ra dáng vẻ này trước mắt hắn hay không.
"Đứng lên..."
"Anh Hàn, anh ơi...đừng giận em mà, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa, em chỉ muốn giúp anh thôi."
Lê Tử Ngôn cắn môi, hai tay ôm lấy cánh tay Hàn Lâm Hạ, ánh mắt đặt lên nửa người trên trần trụi của Hàn Lâm Hạ, đưa tay chạm nhẹ vào một vết sẹo trên ngực Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, có đau không?"
Ngón tay ấm áp giống như mang theo dòng điện, cơ thể Hàn Lâm Hạ run lên, hất tay Lê Tử Ngôn ra, hung tợn nói, "Cậu làm gì vậy?!"
"Anh ơi? Em..."
Lê Tử Ngôn co người trên sô pha, thấy Hàn Lâm Hạ tức giận nên tủi thân không dám nói.
Hàn Lâm Hạ cũng cảm thấy mình phản ứng quá khích, nhưng mà cảm giác trước ngực hắn vẫn chưa biến mất, lồng ngực phập phồng, cầm quần áo đã khô bên cạnh mặc lên, "Cậu nghỉ đi, tôi đi ra ngoài."
Nói xong hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng, Lê Tử Ngôn nhìn cửa đóng lại thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
007: [Ký chủ, quá trình có vẻ không được suôn sẻ lắm.]
"Ừm, tâm lý đề phòng của anh Hàn quá mạnh nên rất khó chấp nhận một người, cũng rất khó tin ta. Nhưng mà nhìn thái độ của anh ấy thì hình như không phải không có cảm giác với ta."
Lời này không phải là Lê