Editor: Uyên
Tất cả đều rất bình tĩnh, Hàn Lâm Hạ giống như các đội ngũ khác đi làm nhiệm vụ, thu thập vật tư, mang xác tang thi về, chẳng qua hắn không mang về nhiều, giống như hầu hết các đội trưởng chỉ mang về một hai xác, thậm chí đôi khi còn không có.
Dù sao tang thi có thể nâng cấp có dị năng cũng không nhiều, hơn nữa bọn nó rất khó đấu lại nên việc đội ngũ mang về ít vẫn có thể tha thứ, nhưng sau khi bọn Hàn Lâm Hạ gϊếŧ tang thi thì sẽ hấp thu tinh thể của tang thi có cấp cao rồi để lại xác tang thi không có tác dụng gì.
Bởi vì hầu hết các đội đều như thế nên điều này cũng không làm Vương Thành chú ý.
Mà thứ làm gã bận tâm hơn chính là Lê Tử Ngôn đi tiệc tối với Hàn Lâm Hạ hôm đó.
Gã là người xấu, đôi khi làm ra chuyện hư hỏng ngu ngốc nhưng có thể lăn lộn trong thế giới ngầm và có thể hô mưa gọi gió ở mạt thế hỗn loạn thế này thì sao có thể là đèn cạn dầu.
"Ông chủ, ngài kêu tôi đi điều tra người đi theo Hàn Lâm Hạ, tôi đi rồi nhưng không có tin tức nào hữu ích."
Cố vấn đứng bên cạnh quan sát sắc mặt Vương Thành, "Ông chủ, người đó có vấn đề gì à?"
"Không biết, tôi chỉ đoán thôi, muốn cậu giúp tôi xác nhận lại."
Vương Thành liếc nhìn những người bình thường ngoài cửa sổ đang trồng trọt, cười lạnh một tiếng, ánh mắt nham hiểm, "Tôi chỉ nghĩ không ra, nếu người kia là người bình thường không có bản lĩnh thì sao Hàn Lâm Hạ có thể cho cậu ta đi theo."
"Chẳng lẽ giữa bọn họ có gì đó?"
Cố vấn nhớ lại Lê Tử Ngôn tối hôm đó, ánh mắt tối sầm, "Tôi thấy vẻ ngoài người đó cũng rất quyến rũ, nói không chừng hai người đó có giao dịch."
"Giao dịch? Người yêu nhỏ?" Vương Thành hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cái này cũng có khả năng nhưng mà rất nhỏ, Hàn Lâm Hạ luôn trưng khuôn mặt lạnh lùng dọa người, ai dám giở trò trước mặt hắn, huống chi nếu thật sự là bao nuôi người yêu nhỏ thì Hàn Lâm Hạ cũng sẽ không hợp tác với gã đến bây giờ.
"Nghĩ cách mời người đó tới đây, đừng để Hàn Lâm Hạ biết."
"Rõ."
Vương Thành khoanh tay, ánh mắt mang theo một tia nham hiểm đáng sợ.
Lê Tử Ngôn đang canh giữ trong căn cứ, mỗi ngày căn cứ đều để lại những người khác nhau để canh giữ, hôm nay vừa lúc đến lượt cậu và Trần Khoáng Viễn, hai người ngồi trong sân dùng cành cây vẽ bàn ca rô dưới đất rồi chơi cờ.
"Anh Viễn! Tiểu Lê! Bên ngoài có đánh nhau!"
"Đánh nhau? Ai đánh?"
Trần Khoáng Viễn cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn vẽ vòng tròn trên mặt đất, người vội vàng chạy tới giọng điệu rất lo lắng, chẳng qua âm thanh lại rầu rĩ nghe không được chân thật.
"Không biết, nhưng bọn họ đã đánh đến tường rồi, lưới phòng hộ cũng sắp bị đánh rách!"
Lúc này Lê Tử Ngôn và Trần Khoáng Viễn mới ngẩng đầu.
"Anh Viễn để em đi xem, nếu lưới phòng hộ bị hỏng thì lại có chuyện."
Ánh mắt Lê Tử Ngôn chuyển động lên tiếng trước, Hàn Lâm Hạ đi làm nhiệm vụ không ở bên cạnh cậu nên cậu cũng không có tâm trạng, không bằng đi ra ngoài xem một chút nếu có thể điều tra được chuyện gì thì cũng tốt.
Trần Khoáng Viễn hơi chần chờ gật đầu, năng lực của Lê Tử Ngôn đã có thể tự hành động nên y không cần phải quá lo lắng.
"Cậu gọi thêm hai người đi chung đi, chú ý an toàn."
"Dạ, anh Viễn không cần lo."
Lê Tử Ngôn vỗ ngực với Trần Khoáng Viễn, cầm súng dẫn theo mấy đội viên đi qua bên kia, chẳng qua khi đến trước một khe hở thì dừng lại.
Chỗ đó quả thật có đánh nhau nhưng có gì đó không đúng, Lê Tử Ngôn cau mày liếc nhìn mấy người đang nói lớn nhất.
"Hai người khoan vào, để tôi đi xem trước, nếu lát nữa không thấy tôi về thì hai người trở về nói với anh Khoáng Viễn và anh Hàn là đã đến lúc."
"Tiểu Lê, hay để tụi tôi đi với cậu đi."
"Đúng vậy, một mình cậu không an