Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn bị Hàn Diệc Triết ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn đáp lại, hoàn toàn không ngờ mình bị người này lừa vào tròng, chờ cậu phản ứng lại, trêи mặt đối phương đã tràn đầy nụ cười mãn nguyện.
"Diệc Triết, đừng nghịch, em dọn ra ngoài làm gì, em mới học năm nhất thôi."
"Sống cùng bạn trai em, anh không muốn em ở cùng anh sao?"
Hàn Diệc Triết vùi mặt trước ngực Lê Tử Ngôn, giả bộ đáng thương, nhưng trêи mặt lại đầy thỏa mãn, cảm thụ thân thể mềm mại và hương thơm thanh nhã trêи người Lê Tử Ngôn:
"Anh, dù sao em cũng đã nói với thầy phụ trách rồi, thầy cũng đồng ý, em đã nộp đơn trêи ứng dụng trường, bây giờ anh đuổi em đi cũng vô ích."
"......"
"Quần áo em cũng cất rồi, anh cho em ở lại đi mà, em thật sự muốn sống chung với anh, sau này em sẽ dọn phân mèo, em sẽ mua đồ ăn, em sẽ giặt quần áo."
Hàn Diệc Triết là thiếu niên dương quang sáng lạn, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, nhưng diện mạo và cách cư xử của hắn lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy. Hắn chỉ khi đối mặt với Lê Tử Ngôn mới lộ ra tư thái như vậy, mà Lê Tử Ngôn cũng hết lần này tới lần khác nhượng bộ.
Suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một ngày nào đó mình có thể sẽ rời đi, trong lòng Lê Tử Ngôn có chút không nỡ cùng khó chịu, liền gật đầu đồng ý.
Hai người ăn cơm xong chỉ đơn giản thu dọn, ngày hôm sau mang một số vật dụng cần thiết trong ký túc xá về phòng cho thuê, sau đó đi đến cửa hàng thú cưng gần trường.
"Xin chào quý khách, xin hỏi có nhu cầu gì không? A, là Tiểu Ngôn sao?"
"Chị Phỉ Phỉ."
Lê Tử Ngôn cười với nhân viên bán hàng, đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị trong tay:
"Chị Phỉ, chúc mừng năm mới!"
"Cảm ơn em, Tiểu Ngôn! Em cũng quá chu đáo rồi, còn chuẩn bị quà cho chị, chị còn chưa chuẩn bị gì cho em cả!"
"Chị Phỉ đừng nói như vậy, em nên là người cảm ơn chị mới đúng, chị đã giúp em chăm sóc Bánh Sữa mà!"
Lê Tử Ngôn liên tục xua tay, trêи mặt mang theo ý cười:
"Hôm nay em đến đón Bánh Sữa."
"Được rồi, đi theo chị."
Nhân viên bán hàng cẩn thận cất món quà đi rồi nhìn Lê Tử Ngôn, ánh mắt đặt lên bóng dáng cao lớn phía sau Lê Tử Ngôn:
"Đây là bạn của em sao?"
"Đây là..."
Lê Tử Ngôn hơi dừng một chút, trêи mặt lập tức ửng hồng, chớp chớp mắt nhìn Hàn Diệc Triết, rồi lại nhìn nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng cũng không phải người chậm hiểu, lập tức nhận ra được quan hệ giữa hai người không bình thường.
"Đây là bạn trai em."
"Đây là bạn trai của em sao, bảo sao, hai người thật sự xứng đôi!"
"Cám ơn."
Lời này là Hàn Diệc Triết nói, là chân thành cảm ơn. Thật ra, hắn không ngờ Lê Tử Ngôn lại thản nhiên thừa nhận quan hệ giữa hai người như vậy, bởi vì trong lòng hắn kỳ thật vẫn có chút bất an. Dù sao Lê Tử Ngôn cũng quá ưu tú, luôn có thể thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới Lê Tử Ngôn chỉ dùng một câu nói đơn giản đã có thể xoa dịu được trái tim của hắn.
Trầm mặc đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, ánh mắt Hàn Diệc Triết ôn nhu, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Trước kỳ nghỉ, vì sợ mèo hoang chết cóng ở bên ngoài, Lê Tử Ngôn đã trả một phần phí, đưa mèo mẹ và một tổ mèo con đến cửa hàng thú cưng gần đó nuôi dưỡng, khử trùng mèo hoang, sau đó liên lạc với một số người nhận nuôi.
Bởi vì thành phố ở phía bắc, nhiệt độ vào mùa xuân và mùa đông rất thấp, không thích hợp cho mèo hoang sống ở bên ngoài, trước đó Lê Tử Ngôn đã nhìn thấy vài bài đăng về tin tức mèo hoang chết ở trong trường.
Nhân viên bán hàng đem bé tam thể còn lại bỏ vào trong lồng mèo, đưa cho Lê Tử Ngôn, bị Hàn Diệc Triết cầm lấy:
"Những con mèo con khác em cứ yên tâm, đều đã có người tốt nhận nuôi, trong cửa hàng cũng có ghi lại thông tin của những người này, sẽ thường xuyên đến kiểm tra sức khoẻ của mèo. Còn mèo mẹ này ở lại cửa hàng