Mặc dù rất ít, nhưng những bạn Fan này rất thích tương tác cùng Bạch Sương, là thật tâm thật ý thích cô, ủng hộ cô.
Sau khi Bạch Sương trả lời hết tất cả bình luận của bọn họ, nhìn thời gian, sau đó gửi một tin nhắn cho Bạc Nghịch.
Rất nhanh Bạc Nghịch nhắn lại "?"
Bạch Sương lập tức gọi điện thoại.
Bạc Nghịch: "Có chuyện gì."
Bạch Sương: "Cậu đã uống rượu? Âm mũi nghe rất nặng."
Bạc Nghịch: "Vì sao uống uống rượu thì âm mũi nặng, cậu thật kỳ lạ."
Bạch Sương: "Vậy tôi cũng không thể hỏi cậu, 'cậu khóc hả?', như vậy rất lúng túng."
Bạc Nghịch: ".. hiện giờ cũng không tốt hơn được chỗ nào."
Bạc Nghịch im lặng, Bạch Sương cũng im lặng cùng cậu ấy, trong điện thoại chỉ truyền ra âm thanh hít thở khe khẽ của hai người bọn họ.
Bạc Nghịch: "Cậu có bao giờ cảm thấy, có lúc cậu sống trên thế giới này thực sự rất thừa thãi không?"
Cậu ấy phải bố trí tai mắt (sắp xếp một người nghe theo sai bảo của cậy ấy, và thông báo tình hình cho cậu ấy khi cần thiết) ở nhà thì mới biết được bố cậu đã trở về nhà.
Cậu ấy vội vội vàng vàng trở về nhà, chỉ muốn được gặp mặt bố một lần, cùng ăn cơm với ông.
Nhưng ở trên bàn ăn, cậu mới nhận ra, ba người kia mới thực sự là người một nhà.
Còn cậu chỉ là một người ngoài.
Bạch Sương nói: "Tôi rất tự phụ. Đối với tôi mà nói, cho dù cái thế giới này có dư thừa đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào dư thừa được."
Bạc Nghịch ngẩn ra, sau đó cười khổ.
Trong vấn đề về tình cảm gia đình, cậu ấy không thể nào làm cho bản thân cảm thấy tự phụ được.
Cậu ấy rất tự ti.
Bạch Sương lần nữa mở miệng: "Bạc Nghịch, tôi không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói với cậu, cậu không phải là người dư thừa.
Nếu như không có cậu, tôi sẽ không bước vào Diệu Vũ, cũng sẽ không có người bổ túc cho tôi. Hiện giờ tôi có thể biến thành tốt như vậy, đó là bởi vì có cậu, cậu rất quan trọng."
Giọng nói của Bạch Sướng hiện giờ không còn lạnh nhạt như thường ngày nữa, trở nên rất dịu dàng.
Những lời nói vừa dịu dàng lại ấm áp, giống như một tia nắng, chiếu vào tâm hồn âm u và ảm đạm của Bạc Nghịch.
Cậu ấy cảm nhận thấy đôi mắt ươn ướt, sau đó liền vội vàng ngắt điện thoại.
Trong căn phòng to lớn tối tắm lạnh lẽo, Bạc Nghịch co rụt lại về một góc, đôi tay gắt gao nắm chặt điện thoại.
Cậu ấy giống như một con thú nhỏ cô độc mà tuyệt vọng, đầu liên kết bên kia của điện thoại là hi vọng duy nhất của cậu.
Dưới lầu là tiếng nói cười của ba người bọn họ, nhưng cậu đã không còn để ý nữa rồi.
Người thiếu nữ liên kết bên kia đầu điện thoại, là chỗ dựa tinh thần mới của cậu.
Cậu quyết định rồi.
Cậu, thích cô ấy.
* * *
Ở một con đường nhỏ vào ban đêm, Ôn Đại Nhi nhếch nhác, không chịu đựng nổi mà lê từng bước chân nặng nhọc.
Trên người cô ta toàn là những đồ ôn mửa, tỏa ra mùi khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Đáng hận, đáng chết, Hứa Bạch Sương!" Ôn Đại Nhi dậm chân trong nỗi tuyệt vọng.
Cô ta lấy ra từ trong cặp sách cuốn luyện đề khó nhất, không quan tâm bản thân còn đang ở ngoài đường, điên cuồng giải.
Hệ thống học bá: "Nhiệm vụ hoàn thành, cô muốn có phần thưởng gì?"
Đôi mắt Ôn Đại Nhi đỏ rực, độc ác nói: "Tôi muốn Hứa Bạch Sương biến mất! Biến mất vĩnh viễn!"
Hệ thống học bá nói: "Cái phần thưởng này quá to lớn, lần hoàn thành nhiệm vụ này không đủ để chống đỡ."
Ôn Đại Nhi không thèm đếm xỉa đến, "Vậy tôi sẽ ghi nợ! Những lần hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo tôi sẽ không cần phần thưởng gì khác nữa, anh hãy giúp tôi giải quyết Hứa Bạch Sương đi!"
Hệ thống học bá: "Được thôi. Nhưng trước khi Hứa Bạch Sương biến mất, cô sẽ không được nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nào khác nữa, có xác nhận không?"
"Xác nhận!"
Ôn Đại Nhi cười nham hiểm, "Hứa Bạch Sương, cô đấu không lại tôi đâu, ha ha ha ha ha ha!"
* * *
Một ngày bình thường, sau khi kết thúc việc học.
Lúc thu dọn cặp sách, Bạc Nghịch có chút lơ đễnh, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn về phía Bạch Sương.
"Cậu có chuyện muốn nói?" Bạch Sương dừng động tác đang thu dọn lại, quay đầu nhìn Bạc Nghịch.
Bạc Nghịch lập tức thu hồi tầm mắt, "Không. Tớ có chút đói bụng rồi, tớ ra ngoài trước đi cửa hàng tạp hóa mua chút đồ ăn, một chút nữa cậu xuống, tôi đưa cho cậu một phần."
Nói xong thì không chờ đợi được thêm nữa mà chạy ra ngoài.
"Vì cái gì mà cậu ta lại kỳ quái như vậy?" Bạch Sương không hiểu.
Lãn Đản rất thấu hiểu mà gật gật đầu, [Có lẽ cậu ấy thực sự rất đói, tôi biết cảm giác khi đói bụng đặc biệt rất khó chịu.]
Bạch Sương sắp xếp xong cặp sách bước ra khỏi cổng trường, vừa mới đi ra liền có người nhìn vào chằm chằm.
"Bạn học, có phải tôi đã gặp cậu ở chỗ nào rồi không?" Người nói chuyện là một nam sinh khá là cao, khuôn mặt thanh tú, da cũng khá