Bất kể dưới tình huống gì, Bạc Nghịch đều cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp nhận được.
Sau khi Bạch Sương và Cố Hàn kể lại toàn bộ sự việc.
Cô ấy nói: "Tôi cùng Cố Hàn đi bệnh viện thú cưng, không biết đến bao giờ mới xong được, cậu ăn xong rồi thì cứ về nhà trước đi."
Bạc Nghịch nhịn lại sự nóng nảy trong lòng, giọng điệu vẫn còn tính là tốt.
"Để tôi đi với cậu đi, cậu với Cố Hàn cũng không thân, chờ sau khi xong việc tôi lại tiễn cậu về nhà."
Cố Hàn còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, Bạch Sương đã rất dứt khoát mà từ chối: "Không cần."
Cô quay người nhìn về Cố Hàn, "Chúng ta nhanh đi thôi."
Cố Hàn ôm con mèo nhỏ, hướng Bạc Nghịch gật đầu qua loa một cái, sau đó liền đi theo Bạch Sương.
Nhìn cái bóng của hai người, Bạch Sương cầm điện thoại di động nghiêng người, quay Cố Hàn đang ôm một con mèo nhỏ bơ vơ đáng thương trong lòng.
Nhưng khó mà tránh khỏi việc quay phải mặt của cậu ta.
Sắc mặt Bạc Nghịch khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì dần dần chuyển thành màu đen, con ngươi sâu thẳm, toàn thân lệ khí vờn quanh.
Tiểu đệ từ phía sau đi lên, khoe khoang nói: "Lão đại, nhân viên bán hàng đã làm xong, trong 10 phút tiếp theo đây sẽ không có một ngoài nào bước vào trong cửa hàng tiện lợi này."
"Chẳng qua," Tiểu đệ rất tò mò, "Lão đại, anh thổi nhiều bóng bay như vậy, trang trí sặc sỡ như vậy, thần thần bí bí, là đang muốn làm cái gì?"
Bạc Nghịch siết chặt nắm tay.
Ngoài những lời mà tiểu đệ nói, cậu còn tậm tâm chuẩn bị một món quà, còn có một bó hoa hồng đỏ rực tươi đẹp.
Cậu nói với Bạch Sương để cậu tới cửa hàng tạp hóa trước, không phải để mời cô ấy ăn cái gì, mà là..
Vì để tỏ tình.
Cậu muốn cho Hứa Bạch Sương biết rằng, cô ở trong tâm trí của cậu, có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng mà, làm thế nào cậu cũng không tới, người từ trước tới nay luôn luôn bảo vệ cậu, Bạch Sương cùng cậu thân thiết vô cùng, lúc đối đãi với người con trai khác, dường như cũng có thái độ giống như vậy.
Cố Hàn có gia đình hạnh phúc mĩ mãn, thành tích học tập nổi trội, tính cách ôn hòa, trông cũng khá đẹp trai.
Hình như, đúng là tốt hơn so với cậu.
Đôi mắt của Bạc Nghịch hơi hơi chuyển sang màu hồng, nắm lấy cặp sách của mình ném mạnh xuống đất, dấy lên một hồi tro bụi.
Tiểu đệ vẫn đang tò mò với hành vi khác thường của Bạc Nghịch, tưởng rằng Bạc Nghịch sẽ giải thích.
Nhưng cậu ta không những không chờ được lời giải thích, còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lão đại bộc phát tức giận cực kì đáng sợ.
Tiểu đệ phát run, giường như muốn cuộn lại thành một quả bóng, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Cậu ta nghĩ không ra, trong một tháng này rõ ràng tính cách của lão đại đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi, tại sao hôm nay đột nhiên bộc phát rồi?
Bạch Sương căn bản không nhận ra được sự biến đổi về tính cách của Bạc Nghịch.
Cô dứt khoát từ chối Bạc Nghịch bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì phòng ngừa Ôn Đại Nhi ngóc đầu lên lại.
Lãn Đản nói: Sự kiện "Cứu giúp mèo lang thang", chính là bước ngoặt quan trọng để Cố Hàn nảy sinh tình cảm với Ôn Đại Nhi.
Mặc dù Bạch Sương đã găn chặn bước ngoặt lần này, nhưng sau này, vẫn còn phát sinh một loạt tình huống cần phải găn chặn.
Cũng chính là nói, Bạch Sương cần phải giành thời gian ở bên cạnh Cố Hàn càng nhiều càng tốt.
Cô ấy cần chuẩn bị sẵn sàng để vạch trần Ôn Đại Nhi bất kỳ lúc nào.
Còn để cho Cố Hàn lọt vào máy quay, là bởi vì trong một tháng này Bạch Sương đã gầy đi nhiều rồi, cũng trắng lên rồi, cho dù có bị so sánh cũng không sợ nữa.
Chưa kể, Cố Hàn cũng không có đẹp trai và trắng nghịch thiên như Bạc Nghịch, Bạch Sương hoàn toàn không đặt Cố Hàn vào trong mắt.
Chờ lúc hai người bọn họ đi ra từ bệnh viện thú cưng, thì trời cũng đã tối.
"Hôm nay cảm ơn cậu, tiền thuốc và tiền nằm viện của bé mèo nhỏ thì hai chúng ta chia đều, lúc nãy cậu đã nộp 680 tệ phải không?" Bạch Sương cúi đầu bấm điện thoại, mở ra giao diện mã quét. (Hiện nay TQ chủ yếu là thanh toán tiền bằng cách quét mã trên điện thoại)
Cố Hàn vẫy tay từ chối, "Bạn học Hứa, điều kiện gia đình của cậu không tốt bằng tôi, tiền viện phí này để tôi trả là được rồi."
Bạch Sương có chút bất ngờ.
Thiết lập Thánh phụ này của Cố Hàn có chút làm cho người ta chán ghét, nhưng hiện tại, hình như cậu ta có xu hướng biến đổi hướng tới sự đơn thuần, lương thiện.
Nhìn thấy Bạch Sương hơi ngây ra, Cố Hàn nghĩ đến cái gì, vội vàng giải thích, "Thật sự xin lỗi, ý của tôi không phải nói nhà cậu nghèo, tôi chỉ là cảm thấy 300 tệ đối với cậu mà nói thì có hơi nhiều.. mà thôi, tôi hình như lại nói sai nữa rồi."
Cố Hàn vô cùng lúng túng, hai má cũng chuyển thành màu hồng, nếu như để đám học sinh nữ ở trường nhìn