Tân Hân Hinh tưởng rằng có sự khiêu khích của cô ta, cho dù Lâm Ấu Điềm không gây sự với Thẩm Bạch Sương, thì quan hệ giữa hai người cũng sẽ rơi xuống vực thẳm.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, vào sáng sớm ngày thứ hai, cô ta lại nhìn thấy Lâm Ấu Điềm từ rất sớm đã đứng ngoài cửa chờ Bạch Sương đi ra, hai người vẫn thân thiết cùng nhau đi ăn sáng.
Đệch!
Trong đầu của Lâm Ấu Điềm chứa cái gì vậy chứ?
Cô ta đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, hôm qua nhìn dáng vẻ của Lâm Ấu Điềm cũng biết được cô ta rất tức giận.
Tại sao chỉ mới chớp mắt một cái đã hòa hợp như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả vậy?
Tân Hân Hinh đúng thật tức giận đến sắp nôn ra máu.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tình bạn giữa Bạch Sương và Lâm Ấu Điềm không bị chút ảnh hưởng nào, thứ tự xếp hạng của Thẩm Bạch Sương còn được nhảy lên vị trí thứ nhất.
Xem lại bản thân cô ta ở đây cũng không có người bạn tốt nào, thứ tự xếp hạng cũng chỉ xếp ở giữa.
Trong lòng Tân Hân Hinh chứa đựng toàn là sự bực bội, chuẩn bị tới vườn hoa nhỏ đi dạo.
Cô ta đi tới bờ hồ nhân tạo, bởi vì trong lòng đang có chuyện suy nghĩ, nên không cẩn thận bị trượt chân, ngã vào trong hồ!
"Cứu mạng!" Tân Hân Hinh sợ chết vừa vùng vẫy vừa hét lớn.
Rất nhanh đã có một người nhảy vào trong hồ, người kia giữ cô ta lại rồi dùng một tay ôm lấy cô ta, kéo cô ta lên bờ.
"Cảm ơn, cảm ơn anh!" Tân Hân Hinh nhổ ra mấy ngụm nước, lau mặt, liên tục nói cảm ơn.
Mà vào lúc này cô ta mới nhìn thấy, người cứu cô ta vậy mà lại là Dụ Kiêu Dương!
Dụ Kiêu Dương vẫy vẫy tay, "Em không sao là tốt rồi."
Hắn ta len lén dùng chiếc gương nhỏ soi soi chính mình, ừm, loại đồ trang điểm này nghe nói là không bị thấm nước, hiệu quả đúng là không tệ, trang điểm mắt một chút cũng không bị trôi.
"Khụ khụ!" Tân Hân Hinh yếu ớt ho hai tiếng.
Dụ Kiêu Dương nghe vậy vội vàng cất cái gương nhỏ đi, rồi nhìn cô ta.
Chỉ nhìn như vậy, hắn đã sững sờ.
Trời cũng tính là nóng, trên người Tân Hân Hinh chỉ mặc một chiếc áo hở cổ màu trắng khá mỏng.
Bị nước ngâm qua một lúc, liền lộ ra nội y bên trong một cách vô cùng rõ ràng.
Thân hình của Tân Hân hinh cũng khá đẫy đà nóng bỏng, cộng thêm cảnh tượng cả người ướt đẫm đầy mê hoặc, ánh mắt của Dụ Kiêu Dương rất nhanh đã nhìn thẳng vào.
"Em cảm thấy trong ngực rất khó chịu, anh nói, em có phải là bị nước tràn vào lồng ngực rồi không?"
Tân Hinh Hinh từ từ di chuyển tới bên người Dụ Kiêu Dương, bất kể là lời nói hay hành động, đều đầy ắp sự chọc ghẹo và cám dỗ.
Dụ Kiêu Dương nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Vậy.. nếu không thì tới phòng của anh đi, anh giúp em xem thử?"
Tân Hân Hinh không được tự nhiên cười một tiếng.
Cả hai bên đều đã đạt được sự đồng thuận, một trước một sau né tránh ống kính máy quay và đám người, bước vào trong phòng.
* * *
Khi luyện tập cho lần công diễn thứ ba, Cận Diễm thân là một người hướng dẫn, nên sẽ thường thường đi xem xét từng phòng từng phòng tập luyện một để kiểm tra tình hình của các luyện tập sinh.
Khắp người Bạch Sương đều là mồ hôi, cô đang ngồi xuống bên cạnh bức tường gương uống nước, Cận Diễm ngồi trên ghế tựa, giữa hai người giữ một khoảng cách an toàn.
"Anh xem chương trình của buổi công diễn đầu tiên chưa?" Mặc dù Bạch Sương nhìn vào những luyện tập sinh khác đang luyện tập, nhưng lại nói chuyện với Cận Diễm.
Cận Diễm nói: "Xem rồi."
"Vậy anh có phát hiện ra, thời gian ống kính máy quay hướng về phía anh rất ít?"
Cận Diễm trầm mặc mấy giây sau đó nói, "Ừm."
Đây là việc không có cách nào khác.
Anh bị đóng băng hai năm, nếu như không phải vì trong số Fans hâm mộ của anh có người làm luật sư, phóng đại lên nói nếu như Dương Lệ Hoa không thả anh ra, sẽ đi kiện Dương Lệ Hoa.
Lúc này Dương Lệ Hoa mới không can tâm tình nguyện mà thả anh ra cho anh làm việc lại.
Có thể làm lại đã không tệ rồi, còn mong muốn gì đến việc xuất hiện nhiều trên ống kính chứ?
Dương Lệ Hoa chính là người đầu tiên không cho phép.
Càng đừng nhắc tới việc Dụ Kiêu Dương nhảy dù vào làm người hướng dẫn, trong cả cái chương trình này, trừ lượng thời gian cố định xuất hiện trên ống kính của các luyện tập sinh ra, người được quay nhiều nhất chính là Dụ Kiêu Dương.
Quan hệ giữa Dụ Kiêu Dương và Dương Lệ Hoa, Cận Diễm rất rõ ràng.
"Nếu như tổ chương trình cho anh nhiều thời gian xuất hiện trong ống kính hơn, anh làm sao để thu hút sự chú ý của người xem, và trở thành Fans hâm mộ của anh?" Bạch Sương uống một ngụm nước rồi hỏi.
Cận Diễm hơi ngây ra, sau đó nhìn vào cô.
Lời nói này của Thẩm Bạch Sương là có ý gì?
Bạch Sương nghiêng đầu nhìn anh, cười, nụ cười của cô chứa đựng sự gian xảo và quyến rũ, "Chưa nghĩ tới? Vậy em cho anh một biện pháp."
Thế là, từ ngày hôm đó trở đi, mỗi khi ống kính tiểu ca quét ống kính máy quay qua người Cận Diễm, khuôn mặt anh tuấn vốn không có biểu cảm nào của Cận Diễm, liền xuất hiện muôn hình vạn trạng các biểu cảm trông vừa khoa trương vừa buồn cười.
<Động tâm 99 lần> không chỉ quay tình hình của các luyện tập sinh trên sân khấu, mà còn quay thêm một ít hoàn cảnh sống thường ngày của