"Tiểu Sương Sương, hình như Cận Diễm lão sư đang nhìn cậu đó." Lâm Ấu Điềm dùng bả vai đụng vào Bạch Sương, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười bát quái.
Từ lúc còn đang tham gia chương trình <Động tâm 99 lần>, Lâm Ấu Điềm đã phát hiện ra giữa hai người bọn họ có cái gì đó không đúng lắm.
Không, chính xác mà nói thì chính là Cận Diễm đối với Bạch Sương có chỗ không đúng lắm.
Mặc dù Lâm Ấu Điềm vẫn chưa yêu đương bao giờ, nhưng cô xem phim thần tượng nhiều nha, cô cũng rất hay chơi game otome nữa.
(Chú thích: Game otome là thể loại game chủ yếu dành cho con gái, đây là thể loại game hẹn hò với các nhân vật trong game, mặc dù không phải hoàn toàn là vậy nó vẫn chèn thêm các yếu tố khác nữa. Nếu muốn biết nhiều hơn thì hãy lên gg nhé)
Cho dù không có kinh nghiệm thực tế, nhưng những kiến thức thu được 'trên giấy' kia cũng đã đủ để cô phân tích được một sự thật---
Chắc chắn Cận Diễm thích Tiểu Sương Sương.
"Tớ thấy vẫn là một mình tớ đi mua trà sữa được rồi, chờ Cận lão sư qua đây thì hai người cứ nói chuyện một chút, tớ rất nhanh sẽ quay lại."
Lâm Ấu Điềm là một trợ thủ đắc lực, nói xong liền nhanh chóng rút lui, căn bản không chừa cơ hội nào để Bạch Sương từ chối cả.
Hội trường chỉ có một cửa vào, giống như điểm kiểm vé vào ở trạm tàu hỏa vậy.
Các Fans không có vé chỉ có thể bị ngăn ở bên ngoài, hò hét cổ động, nhìn Cận Diễm bước vào.
Đáng lý là Cận Diễm được một vòng vệ sĩ bảo vệ ở trung tâm, nhưng khi bọn họ bước càng gần về phía Bạch Sương, anh cũng dần dần bước ra ngoài vòng tròn.
Lúc đi tới bên cạnh Bạch Sương, anh gấp rút nói một câu: "Đi theo tôi."
Anh và Bạch Sương lướt qua nhau, Bạch Sương ngây ngốc đứng tại chỗ hai giây, sau đó mới quay người đi theo sau.
Dựa vào địa vị hiện tại của Cận Diễm trong giới giải trí, anh có phòng nghỉ thuộc về mình.
Bạch Sương được vệ sĩ mời vào trong phòng nghỉ, cánh cửa phía sau lưng cô đóng lại, ngăn cách phần lớn âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
Trong phòng nghỉ ấm áp như xuân, chỉ có một người duy nhất đó là Cận Diễm.
Anh thờ ơ ngồi trên ghế xô-pha, tư thế thư giãn tùy ý.
Chiếc áo lông vũ rườm rà phiền toái đã được anh cởi bỏ, bây giờ anh đang mặc một chiếc áo len màu đen mềm mại mịn màng, với tay áo màu trắng, phần xương quai xanh ở bên trong lộ ra.
Trang phục đơn giản sạch sẽ lại càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh.
Đôi mắt đen nhánh ở dưới mái tóc đen kia, càng thêm nổi bật dưới làn da trắng như tuyết, tăng thêm sự sâu thẳm và tĩnh mịch trong đôi mắt của anh.
"Có muốn uống cái gì không?" Giọng nói của anh lộ ra vẻ lười biếng hỏi.
Bạch Sương nói: "Không cần đâu, Điềm Điềm đã đi mua trà sữa rồi, em uống của cô ấy mua."
Cận Diễm liếc xuống bàn tay của cô, nhớ lại lúc nãy vừa mới nhìn thấy dáng vẻ cô đang thổi khí ấm vào lòng bàn tay.
"Tới đây." Anh nói.
Vốn dĩ Bạch Sương không định ngồi.
Tiệm trà sữa cách chỗ này không xa, có lẽ Lâm Ấu Điềm rất nhanh sẽ quay lại, cô phải ra ngoài đợi cô ấy.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Cận Diễm như là có lời muốn nói với cô, nên vẫn là qua đó ngồi một chút.
Bạch Sương vừa mới ngồi lên sô-pha, Cận Diễm nãy giờ bày ra dáng vẻ lười biếng đột nhiên đứng dậy đến gần cô.
Cánh tay phải của anh vòng qua người cô, chống lên ghế sô-pha ngay sau đầu cô, nhìn qua rất giống tư thế anh đang ôm cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại.
Nhưng mà bầu không khí mờ ám này cũng không duy trì lâu.
Ánh mắt của Cận Diễm di chuyển xuống, rơi vào bàn tay của cô.
"Lạnh không." Anh nói câu này dường như không phải là đang hỏi, bởi vì trong giây phút tiếp theo anh đã chìa tay bắt lấy tay của Bạch Sương.
Sau đó dùng hai tay giữ tay của cô, cẩn thận tỷ mỉ giúp cô xoa tay để làm ấm tay cô ấm lên, còn thường thường thổi khí ấm vào.
Trong phòng có bật điều hòa, ấm áp hơn bên ngoài, lại cộng thêm Cận Diễm làm như vậy, tay Bạch Sương vốn là vẫn còn lạnh cóng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường.
"Cảm ơn anh, em không lạnh nữa." Bạch Sương thu tay về.
Đôi tay bỗng trở nên trống rỗng, trái tim Cận Diễm cũng trở nên trống rỗng.
Anh một lần nữa ngồi xuống, lại quay về dáng vẻ lười biếng kia, "Chuyện nhỏ."
"Gần đây có một công ty giải trí mới mở chưa lâu muốn đào tôi về, bọn họ nói sẽ giúp tôi trả hết số tiền vi phạm hợp đồng với bên Tinh Diệu, không những thế mà còn đưa ra điều kiện rất tốt cho tôi, cũng hứa sẽ cho tôi tài nguyên sau khi tôi qua đó."
Cận Diễm đột nhiên trưng cầu ý kiến của Bạch Sương, "Em cảm thấy sao, tôi có nên tới đó không?"
Bạch Sương biết bản thân không nên biểu hiện quá mức ân cần, nếu không dựa vào tính cách của Cận Diễm anh sẽ lại nghi thần nghi quỷ.
"Cái này em cũng không rõ lắm, em cũng không biết