Xào couple trong giới giải trí, không quan trọng là nam hay nữ, chỉ nhìn vào địa vị.
Phàm là trong hai người đó, một người đang nổi tiếng và một người không nổi tiếng, người không nổi tiếng sẽ bị người ta nói thành người cố ý dựa vào người nổi tiếng kia để hút máu.
Couple Cận Sương, rất rõ ràng là lượng nhân khí của Cận Diễm vượt rất rất xa Bạch Sương.
Vì vậy cho nên đã có không ít người nói, đây chính là Bạch Sương chết không buông mà bám lên người Cận Diễm.
Mục đích chính là giống như một con đĩa vậy cứ bám vào người Cận Diễm mà hút máu, từ đó thu được không ít lưu lượng và lượt theo dõi.
"Cậu nói cái gì thế hả!"
Lâm Ấu Điềm xuất đầu thay Bạch Sương, "Chúng ta đều cùng một nhóm, ngày thường Tiểu Sương Sương có thời gian qua lại với Cận Diễm hay không, các cậu chẳng lẽ còn không biết sao?
Người khác nói như thế, cậu vậy mà cũng nói như thế, cậu còn có lương tâm không?"
Tân Hân Hinh đáp lại đầy châm biếm: "Chúng tôi cũng không ở cùng cô ta 24/24 tiếng, tôi làm sao mà biết cô ta nói quay về đi ngủ thì chính là quay về đi ngủ chứ?
Lại nói, đi ngủ cũng có thể là hai người ngủ cùng nhau đó, người ngủ cùng cô ta, cũng có thể là không giống nhau nữa đấy."
Đây không còn thuộc phạm trù nói ẩn ý, điều này rõ ràng đã nói một cách trắng trợn rằng đời sống riêng tư của Bạch Sương không đàng hoàng.
Lâm Ấu Điềm vừa tức giận vừa lúng túng, cô không biết nên đáp trả lại như thế nào, cuống đến độ cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
Các đồng đội khác thì thầm thảo luận, Tân Hân Hinh dương dương tự đắc nhìn vào Lấm Ấu Điềm, cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý kia của cô ta thật sự vô cùng gợi đòn.
Bạch Sương đẩy Lâm Ấu Điềm ra sau người cô.
"Tiểu Sương Sương.." Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ấu Điềm chất chứa nước mắt, cô cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, nói chuyện cũng nói không lại Tân Hân Hinh.
"Chuẩn bị một chút, sắp lên sân khấu rồi." Bạch Sương nhẹ nhàng nói với cô.
"Đúng vậy, nếu không chuẩn bị tốt một chút, bài hát mà chúng ta cần phải hát mang phong cách thanh xuân, dễ thương, trong mắt của cậu chứa nước mắt, một chút cũng không phù hợp với bài!" hát này.
Chát!
Cái khuôn mặt làm cho người ta phải kinh tởm của Tân Hân Hinh bị một bàn tay đánh lên một cái tát vang dội.
Cái đầu của cô ta bị đánh đến nghiên hẳn qua một bên.
Ba người bạn cùng đội khác bị kinh ngạc đến phát ngốc.
"Cô.. cô vậy mà dám đánh tôi!" Tân Hân Hinh đưa tay giữ lấy gò má bị đánh của mình, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn vào Bạch Sương.
"Cái tát này, là đánh vì cái sự âm dương quái khí (hành động kỳ lạ) của cô." Khuôn mặt của Bạch Sương vô cảm nói.
Chát!
Lại thêm một tát nữa, lần này là đánh vào một bên mặt khác.
"Cái tát này, đánh vì cô bịa đặt chuyện của tôi." Khuôn mặt mê hồn của Bạch Sương như bị băng giá bao phủ, lạnh tới mức làm cho người ta không khỏi rùng mình.
Tân Hân Hinh che mặt vẫn muốn nói thêm cái gì đó nữa.
Chát!
"Cái tát này, đánh vì cô thân là đồng đội, lại không có chút tình đoàn kết nào, chỉ muốn gây chuyện chia rẽ."
Chát!
"Cái tát này.." Bạch Sương cười nhạt, "Đánh cho đủ đôi, cân bằng số lượng cái tát mà hai bên mặt cô phải chịu."
Ba người đồng đội khác từ lúc cái tát thứ hai được giáng xuống, đều đã quay đầu nhìn đi chỗ khác giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng này.
Trên thực tế thì trong lòng bọn họ đã sợ gần chết.
Đừng nhìn thấy bình thường Thẩm Bạch Sương đối xử tốt như vậy với Lâm Ấu Điềm, trông thì có vẻ rất dễ chung sống.
Nhưng lúc mà cô ấy lạnh lùng hà khắc thì thật sự rất đáng sợ!
Rõ ràng khí chất của cô dễ thương xinh đẹp đến vậy, dường như rất giống một nàng tiên.
Nhưng chỉ cần cô bày ra khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, thì sự uy phong đó giống như một vị thần bất khả xâm phạm trên chín tầng trời.
Người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu tới tiết mục của bọn họ, Bạch Sương lãnh đạm nói: "Được rồi, lên sân khấu."
Cô đưa theo Lâm Ấu Điềm dẫn đầu bước đi, ba người đồng đội khác cũng vội càng đi theo, chỉ còn lại một mình Tân Hân Hinh bụm mặt đi cuối cùng.
Cô ta căm hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Sương, ánh mắt ác độc của cô ta bị ẩn trong bóng tối.
Thẩm Bạch Sương, tôi đã nhịn cô rất lâu rồi!
Công ty nói lần biểu biễn trong đêm hội cuối năm này rất quan trọng, vậy tôi sẽ để cô ở trên cái sân khấu rất quan trọng này, trở thành trò cười!
* * *
Bước ra khỏi hậu trường, ánh đèn trên sân khấu chiếu lên người, có cảm giác rất ấm áp.
Ở phía trước, tiếng reo hò và la hét của vô số khán giả nối tiếp nhau mà truyền tới, cái loại hưng phấn và kích thích này có thể làm cho da đầu người ta tê dại.
Sau khi mấy người Bạch Sương đứng ở vị trí của mình trên sân khấu, thì âm nhạc nổi lên.
Bạch Sương vẫn luôn đứng ở vị trí C vị, còn Tân Hân Hinh đứng ở bên phải phía sau cô.
Tân Hân Hinh vừa nhảy vừa suy nghĩ, phải làm cách nào để Bạch Sương phạm sai lầm.
Thời gian