Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 58


trước sau

Thế là Cận Diễm ở đời trước bị hắc hóa, giết chết Dương Lệ Hoa và những người đã tham gia giúp đỡ bắt cóc anh.

Sau khi giết người xong, anh liền đi tới đồn cảnh sát tự thú, và bị kết án tù chung thân.

Những bạn Fans yêu thích anh đều không dám tin rằng anh có thể làm ra chuyện như vậy, từng đoàn từng đoàn đua nhau thoát Fans.

Hơn nữa bởi vì đã giết quá nhiều người, tình tiết vụ án ảnh hưởng quá ác liệt, cho nên lực lượng cảnh sát bắt buộc phải công bố nội tình.

Như vậy, mọi người đều biết được Dương Lệ Hoa đã mạnh mẽ cưỡng ép Cận Diễm, còn quay lại video.

Mặc dù có người đồng tình với cảnh ngộ của Cận Diễm, cảm thấy anh là bởi vì bị ép đến bước đường cùng mới làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cũng rất nhiều người chơi xấu, thậm chí còn có người yêu cầu loại video do Dương Lệ Hoa lại quay đó.

Dần dần Cận Diễm trở thành một trò cười trong giới giải trí, khi người đời sau nhắc lại, rất ít người nghĩ tới anh trước đây đã từng quay những bộ phim như thế nào, có thực lực ra sao.

Chuyện họ nghĩ tới đều là sự nhục nhã rằng anh đã bị một người đàn bà vừa xấu xí vừa béo vừa già cưỡng ép, còn quay lại loại chuyện nhục nhã như vậy.

Cho nên Bạch Sương vừa nhìn thấy mấy chữ 'nhà máy thuốc nhuộm hóa chất ngoài ngoại thành', liền rất nhạy cảm.

Trực giác của cô nói cho cô biết, loại chuyện này khẳng định không thoát khỏi có quan hệ với Dương Lệ Hoa.

Bạch Sương lập tức bắt một chiếc xe ta-xi tới nhà máy thuốc nhuộm hóa chất ngoài ngoại thành, trên đường đi còn nhân tiện gọi điện thoại cho Thẩm Mậu Tùng.

* * *

Sau khi Cận Diễm nhận được tin nhắn của 'Bạch Sương' gửi tới, anh đã đến nhà máy thuốc nhuộm hóa chất ngoài ngoại thành theo cuộc hẹn.

Đây là một nhà máy sản xuất thuốc nhuộm đã đóng cửa, ở ngoài ngoại thành, vô cùng hoang vắng.

9 giờ tối, ở đây ngoại trừ ánh sáng yếu ớt được tỏa ta từ cây đèn đường lạnh lẽo, thì không có bất kỳ một động tĩnh nào khác.

Trong lòng Cận Diễm vô cùng thấp thỏm, cũng ẩn ẩn mong đợi.

Anh không biết vì sao Bạch Sương lại hẹn anh tới một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, nhưng vẫn luôn cảm thấy đây có lẽ không phải là chuyện gì xấu.

Đến Tây Môn, anh vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Sương, anh cho rằng cô vẫn chưa đến, liền đứng ở đó yên tâm mà chờ đợi.

Ở sau lưng anh có người lợi dụng bóng đêm ẩn mình rồi lặng lẽ tiếp cận, trên tay người đó đang cầm một cái khăn tay đã được ngâm trong nước thuốc..

Đợi Cận Diễm lẫn nữa tỉnh lại, thì chân tay của anh đã bị dây thừng trói chặt, không thể cử động.

Trong miệng còn bị một cái khăn tay nhét chật cứng, căn bản không thể nhổ ra được.

Anh chỉ nhớ rằng có người đã dùng khăn tay bịt mũi và miệng của anh, sau đó anh liền bị hôn mê.

Đến thời điểm này, anh mới biết rằng người gửi tin nhắn cho anh không phải là Bạch Sương.

"Hãy xem đây là ai đi, ồ~thì ra đây là Cận Diễm - người đang rất nổi tiếng hiện nay đó." Dương Lệ Hoa từ trong bóng tối bước ra, âm dương quái khí mà vỗ tay.

Cận Diễm vô cùng bình tĩnh nhìn bà ta.

"Chậc chậc." Sắc mặt Dương Lệ Hoa có chút tái nhợt, "Cận Diễm, anh có biết không, lúc đầu chính vì ánh mắt này của anh nên đã thu hút tôi.

Lạnh lẽo, ngang ngược, bình tĩnh.

Anh có biết khuôn mặt này của anh kết hợp với loại ánh mắt này, có sức hút lớn như thế nào với tôi không?

Nó đơn giản chính là chí mạng."

Dương Lệ Hoa từng bước từng bước tới gần, làm cho Cận Diễm nhìn thấy rõ được bây giờ bà ta trở nên gầy tới mức nào, gần như toàn bộ hình dáng đều gầy gò.

Dưới mắt bà ta có hai quầng thâm mắt rất nặng, màu xanh đen, cộng thêm cặp mắt tàn tạ vô thần, làm cho bà ta nhìn rất giống một cái xác không hồn.

Cận Diễm cảnh giác mà nhận thức ra được, trạng thái của Dương Lệ Hoa rất lạ, không còn giống như một người bình thường.

"Nhưng mà, người có sức hút chí mạng đối với tôi là anh, lại luôn cự tuyệt tôi, hại tôi không thể không vùi lấp anh hai năm.

Nhưng hai năm sau, anh vẫn là không nghe lời như vậy. Không đồng ý ở bên cạnh tôi, cứ phải tìm cái con hồ ly tinh kia!"

Dương Lệ Hoa đột nhiên bóp lấy cổ của Cận Diễm, khuôn mặt hung dữ, "Cái con hồ ly tinh thì có gì tốt! Còn không biết cô ta đã từng ngủ với bao nhiêu người đàn ông, cơ thể sớm đã bẩn thỉu rồi!

Tại sao anh lại thích cô ta, tại sao cho dù không có được cô ta, anh cũng vẫn thích cô ta như vậy!"

Cổ Cận Diễm bị bóp chặt đến mặt đỏ lên, cũng không kêu một tiếng.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm Dương Lệ Hoa.

Anh cược rằng Dương Lệ Hoa không có gan dám giết anh!

Quả nhiên, rất nhanh Dương Lệ Hoa đã buông tay.

"Đừng sợ, em sẽ không giết anh,

em muốn từ từ giày vò hành hạ anh." Dương Lệ Hoa lui ra khỏi giường, tới một bên loay hoay mở máy quay phim.

"Anh càng không muốn ở bên cạnh em, em càng muốn anh phải làm như vậy, hơn nữa em còn muốn quay lại quá trình này.

Cận Diễm, anh biết không, chính bởi vì con hồ ly tinh kia của anh, em đã mất công ty của em, bị Thẩm Thị hủy hoại rồi.

Cái gì em cũng không còn nữa rồi, chỉ còn lại mỗi một mình anh, anh tuyệt đối, đừng làm em thất vọng nhé."

Máy quay hình được bố trí trên cái giá ba chân, đối diện với cái giường lớn mà Cận Diễm đang nằm.

Dương Lệ Hoa quay người lại, tươi cười với Cận Diễm.

Cận Diễm cau mày thật chặt, cả người cật lực chống cự lại sự tiếp cận của bà ta.

Dương Lệ Hoa thực sự làm cho anh cảm thấy buồn nôn!

Vào lúc Dương Lệ Hoa sắp thực hiện được ý đồ của mình, thì cửa lớn nhà máy liền bị người ta mạnh mẽ đâm vào từ bên ngoài.

Một mảng tro bụi được khơi lên rồi bay xuống, ánh sáng từ chiếc xe ta-xi chiếu vào, đâm vào mắt Dương Lệ Hoa làm cho bà ta vô thức đưa tay lên che mắt, rồi nheo mắt lại.

Không chờ bà ta thích ứng được với chùm ánh sáng mạnh, Bạch Sương liền xông lên đạp bà một cái, thế là bà ta từ trên giường lăn xuống dưới đất.

"Không sao chứ." Bạch Sương rút chiếc khăn bị nhét ở miệng Cận Diễm ra, rồi lại vội vàng cởi trói trên tay chân anh.

Sợ dây thừng gai được buộc quanh cổ tay và cổ chân trắng nõn của anh, đều đã tạo nên những vết thương, máu từ miệng vết thương chảy ra, nhìn rất khủng bố.

"Thẩm Bạch Sương, lại là mày! Hôm nay tao phải giết chết mày!"

Dương Lệ Hoa bị đạp xuống đất hét lên một cách cuồng loạn, "Đều ra đây hết cho tao, giết người phụ nữ này đi!"

Trong chớp mắt, đã có 7 8 người đàn ông to lớn mặc đồ đen lao ra khỏi nới ẩn nấp, mục tiêu của bọn họ chính là Bạch Sương.

"Cận thận!" Cận Diễm định xuống giường đánh bọn họ.

"Chờ ở trên giường, đừng động đậy." Bạch Sương ấn bả vai của anh xuống, sau đó cô nhảy xuống giường ngênh đón những người đàn ông to lớn kia.

Người đàn ông tung một cú đấm, Bạch Sương cũng tung một cú đấm, nắm tay của mấy người đàn ông này cũng phải lớn gấp đôi nắm tay của Bạch Sương.

Nhưng sau khi nắm đấm của bọn họ va chạm với nhau, người phát ra tiếng la hét lại chính là người đàn ông to lớn.

"Gãy rồi gãy rồi!" Người đàn ông kia thu tay mình về, trong chốc lát nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Bạch Sương vẫn lạnh lùng tung cú đấm, cay độc quyết đoán, cứ một quyền của cô là có một người đàn ông ngã xuống.

Tuy rằng thần lực của Bạch Sương bị hạn chế, nhưng dù gì thì cô cũng là một vị nữ thần.

Linh hồn của cô xuyên vào cơ thể này, nếu mang sức mạnh của cơ thể này ra so sánh với cả đời của người phàm trần bình thường thì vẫn còn hơn rất xa.

Rất nhanh, nhóm đàn ông to lớn nhìn có vẻ rất hung dữ dũng mãnh này đều bị đánh đến một người cũng không đứng dậy nổi.

Bạch Sương từ trên cao liếc nhìn sang Dương Lệ Hoa, "Bà còn người nữa không, cùng lên luôn đi."

Dương Lệ Hoa sợ hãi run bần bật mà nhìn cô, lắc đầu không ngừng.

Cận Diễm đã xuống khỏi giường, đi tới bên cạnh Bạch Sương, cau mày nhìn vào tay của cô.

Sức lực cơ thể của Bạch Sương rất mạnh mẽ, nhưng cô vẫn sẽ bị thương.

Lúc này, ngón tay của cô đã là một mảng máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng đáng sợ.

"Đi, tôi đưa em đi băng bó vết thương." Cận Diễm nắm lấy cổ tay của Bạch Sương.

Bạch Sương lật lại nắm lấy tay của anh, tuyên thệ chủ quyền với Dương Lệ Hoa: "Bà nhớ cho kỹ, Cận Diễm là người của tôi.

Nếu lần sau bà còn muốn làm gì với anh ấy nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho bà sống không bằng chết."

Cận Diễm chết lặng.

Anh ngây ngốc nhìn tay của mình và của Bạch Sương, mười ngón tay của họ đang đan vào nhau.

Máu từ trên tay cô dính lên tay của anh, nhưng anh không cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, bởi vì đó là máu của Thẩm Bạch Sương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện