Nửa năm sau.
"Mệt chết tớ rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp được tất cả các thông cáo, được nghỉ ngơi hai ngày rồi!"
Lâm Ấu Điềm trực tiếp ngã lên sôfa, mệt đến nỗi ngay cả ngón chân cũng không muốn động.
"Cậu ngủ trước đi, muốn ăn cái gì, tớ làm cho cậu ăn." Bạch Sương đặt túi xuống, giúp Lâm Ấu Điềm cởi giày, hỏi cô ấy.
Lâm Ấu Điềm miễn cưỡng ngước cái đầu đang chôn trong sôfa của cô lên, để lộ ra một đường lằn, "Tớ muốn ăn đồ thanh đạm, cậu xem đó mà làm."
Bạch Sương nói: "Vậy tớ nấu cháo thịt nạc trứng muối."
"Tiểu Sương Sương, tớ thực sự yêu cậu chết thôi." Lâm Ấu Điềm gửi qua một nụ hôn gió.
Bạch Sương rời khỏi gian phòng, đóng cửa rồi đi xuống cầu thang.
Ba người đồng đội khác vốn dĩ đang nói chuyện trong phòng khách, nhìn thấy Bạch Sương đi tới, âm thanh nói chuyện lập tức nhỏ lại.
Bọn họ nhìn thấy Bạch Sương đi vào phòng bếp, trong lòng mới chậm rãi thở ra một hơi.
Từ nửa năm trước sau bọn họ tận mắt nhìn thấy Bạch Sương vung bốn cái tát vào mặt Tân Hân Hinh, Bạch Sương đối với bọn họ đã trở thành một sinh vật vô cùng đáng sợ.
Trong nửa năm nay, Tân Hân Hinh không có ở đây, mỗi người bọn họ đều rất thận trọng dè dặt, lo sợ lỡ làm gì khiến Bạch Sương tức giận, cũng sẽ bị vung bốn cái tát.
Chờ sau khi mùi thơm thoang thoảng của cháo thịc nạc trứng muối từ nhà bếp truyền ra, ba người đồng đội không kìm được mà đưa tay lên sờ sờ bụng mình.
Thật đói..
"Các cậu đi dọn dẹp phòng ăn một chút, cầm bát đũa, mọi người cùng nhau ăn." Bạch Sương đứng trong phòng bếp nói.
Đầu tiên cả ba người đồng đồi đều ngơ ra, sau đó mới nhanh chóng đồng ý, vui vẻ phấn khởi mà đi làm theo lời Bạch Sương dặn.
Đang lúc tất cả mọi người đều bận rộn thì ngoài cửa đổ chuông.
Một người đồng đội đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì người cũng chết lặng, "Tân Hân Hinh?"
Người đến chính là người đã mất tích nửa năm nay - Tân Hân Hinh.
"Tôi có thể đi vào không?" Nụ cười của Tân Hân Hinh hơi thiếu sức sống trông khá yếu ớt.
Tân Hân Hinh được mời vào bên trong, ngồi trên sôfa.
Cô ta nhìn thấy mọi người dọn dẹp xong phòng bếp, lại vô cùng tự giác mà vào bếp lấy chén múc cháo, còn thường thường nói một hai câu với Bạch Sương.
Nhìn bọn họ có vẻ chung sống rất hòa hợp.
Đáy mắt Tân Hân Hinh lướt qua một tia ghen ghét căm giận.
Cô ta nhìn Bạch Sương đang từ trong phòng bếp đi ra, nói với những người khác: "Có thể làm phiền mọi người trách mặt một lúc được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Thẩm Bạch Sương."
Những người đồng đội khác đều quay về phòng, chỉ còn lại một mình Bạch Sương đi tới ngồi lên sôfa đơn.
"Thẩm Bạch Sương, trong nửa năm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn tôi xin lỗi cô vì những sai lầm mà tôi đã gây ra trước đây." Ngữ khí của Tân Hân Hinh chân thành mà tha thiết.
Bạch Sương lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch thiếu sức sống của cô ta mấy giây, hỏi một câu không hề liên quan: "Cô bị bệnh rồi?"
"..."
Ánh mắt của Tân Hân Hinh rõ ràng rất hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Đúng vậy, nửa năm trước tôi vào bệnh viện đã kiểm tra ra được tim không được tốt, cho nên tôi mới không quay lại."
"Ồ, nếu tim đã không tốt, vậy sao lại không tuyên bố?"
Bạch Sương cười nhạt một tiếng, "Nếu như cô thật lòng muốn xin lỗi, vậy thì nên khống chế Fans của cô một chút."
Cảnh quay trong đêm hội giao thừa nửa năm trước, gần như đã được Fans của Tân Hân Hinh phân tích từng cảnh từng cảnh một.
Bọn họ phát hiện ra lớp óng ánh kia là do Tân Hân Hinh tự mình gỡ xuống sau đó đẩy về bên phía Bạch Sương, nhưng mà bọn họ không nói.
Bọn họ chỉ nắm chặt lấy không buông chuyện Bạch Sương đẩy tấm óng ánh kia quay về chỗ cũ, dù thế nào cũng muốn Bạch Sương phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho Tân Hân Hinh.
May mà Bạch Sương đã suy xét chu đáo từ sớm, ở lần ngã thứ nhất của Tân Hân Hinh đã đi đỡ cô ta.
Phàm là người bôi đen Bạch Sương, đều sẽ bị Fans của cô oán giận trở lại-
Nếu như Sương Sương nhà tôi thực sự muốn hãm hại Tân Hân Hinh, làm sao lại có thể đi đỡ cô ta chứ, còn thiếu chút nữa là bị cô ta kéo ngã theo?
Tân Hân Hinh cúi thấp đầu, thái độ rất hối lỗi mà nói: "Xin lỗi, Thẩm Bạch Sương, sau khi tôi quay về sẽ đăng Weibo làm sáng tỏ."
"Cho nên cô chính là tới đây để xin lỗi tôi?" Bạch Sương nâng mày.
"Ừ, một lát nữa tôi còn phải quay về bệnh viện, tôi chỉ muốn tới thăm mọi người thôi."
Tân Hân Hinh ngẩng mặt lên, vừa kỳ vọng vừa cẩn thận nghiêm túc hỏi: "Còn có.. tôi có thể chụp một tấm hình với cô không?
Quan hệ của chúng ta vẫn luôn không tốt, tôi không có tấm hình nào chụp chung với cô cả, đây là một sự hối