Editor: Lạc Lạc Lạc Lạc
19/01/22
* * *
Động tác bước chân của Bạch Sương ngừng lại.
"Có phải cô đang nghĩ rằng tôi thực ra chẳng hề biết bí mật gì cả, đây chẳng qua đều là những lời khoác lác để lừa cô?
Không, Lâm Bạch Sương, tôi biết rằng ban ngày và ban đêm Tần Vật không có cùng một nhân cách.
Tôi thẳng thắn trực tiếp nói với cô vậy, để cô khỏi phải phí tâm tư nghi ngờ không tin lời tôi."
Trì Châu Bạch buông chiếc thìa nhỏ dùng để khấy cafe ra, ung dung nho nhã uống một ngụm, rồi mới đưa mắt nhìn về người đang đứng là Bạch Sương.
"Nếu như cô không nghe lời tôi, thì tôi sẽ đi tìm viện trưởng để báo cáo chuyện này.
Lâm Bạch Sương, tôi nghĩ chắc cô cũng không hiểu rõ lắm, cho nên tôi nói cô biết.
Hiện tượng này thuộc về một loại bệnh tâm thần, nó được gọi là tâm thần phân liệt.
Mặc dù dường như Tần Vật khống chế rất tốt, trong thời gian dài như vậy cũng không bị người khác phát hiện.
Nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật rằng tâm thần anh ấy xuất hiện vấn đề.
Tần Vật anh ấy thân là một người bác sĩ, sau khi mắc phải bệnh chứng về tâm thần, thì không thể tiếp tục làm bác sĩ được nữa, còn phải tích cực đi tới khoa trị bệnh tâm thần để tiếp nhận trị liệu.
Dù gì thì tất cả các bệnh nhân tâm thần đều không thể tự khống chế bản thân mình.
Cô đừng thấy bây giờ anh ấy hình như còn khá bình thường, nhưng chờ đến cái ngày anh ấy thực sự không còn bình thường nữa, thì tất cả đều đã muộn."
Trì Châu Bạch vén tóc lên, cười nói: "Tôi nói nhiều như vậy, thực ra cũng chỉ --một câu-
Hoặc là, cô rời xa Tần Vật; Hoặc là, tôi sẽ khiến cho Tần Vật không thể tiếp tục làm bác sĩ nữa, còn phải tới bệnh viện tâm thần."
Trong nửa tháng nằm viện này, thời gian Tần Vật và Bạch Sương ở chung với nhau rất dài.
Trong một vài khoảnh khắc anh cũng từng nói với cô những lời trong lòng anh.
Anh nói: "Em có biết không, sau khi làm nghề y sĩ này, mặc dù anh phải đối mặc với rất nhiều người bệnh nhân xấu, bọn họ mang tới cho anh rất nhiều phiền phức, thậm chí còn khiến anh bị thương, nhưng anh vẫn yêu thích nghề này.
Anh thích bệnh nhân sau khi được anh trị khỏi, tươi cười với anh mà nói cảm ơn;
Anh thích nhìn thấy người ta khi vào bệnh viện vốn dĩ là đau đớn thống khổ, rồi lại hạnh phúc tươi cười rời đi;
Anh thích được nhìn thấy người chịu đựng bệnh tật giày vò, lại lần nữa được khôi phục sức khoẻ.
Lâm Bạch Sương, em biết không, anh thực sự rất thích, rất thích làm bác sĩ.
Cho dù có phải đối mặt với 99% ác ý, chỉ còn lại 1% thiện ý, cũng có thể chống đỡ để anh có thể bước tiếp trên còn đường làm bác sĩ này."
Bạch Sương nghe và đã hiểu.
Bạch Sương cũng biết rằng, Tần Vật, anh thực sự rất thích công việc này.
Anh ấy tuyệt đối không muốn rời xa bệnh viện, tới bệnh viện tâm thần.
Anh ấy có bệnh sao?
Không, chỉ là áp lực trong lòng anh quá lớn, lại không thể không dùng thái độ dịu dàng để đối đãi với người bệnh, cho nên anh mới phải phân tách ra thêm một nhân cách thứ hai để bảo vệ bản thân.
Không phải anh ấy bị bệnh, mà là đang tự xoa dịu bản thân mình mà thôi.
Bạch Sương quay người lại, nhìn về người nắm chắc phần thắng đang ngồi trên ghế – Trì Châu Bạch, "Cô nói rời xa anh trai, là loại rời xa nào?"
* * *
Sau khi Tần Vật tan làm đặc biệt đi một chuyến tới cửa hàng McDonald's.
(Chú thích: McDonald's là chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, với khoảng 38.695 nhà hàng trên khắp 119 quốc gia. Nguồn Wikimedia)
Tiểu gia hỏa thèm ăn McDonald's đã mấy ngày, đúng lúc cô ấy cũng dưỡng bệnh tàm tạm, có thể bắt đầu ăn những thực phẩm dầu mỡ này rồi.
Thế là anh bèn mua về định bụng buổi tối cùng nhau ăn.
Cầm trên tay gà rán, bánh hamburger thơm ngào ngạt, Tần Vật đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.
Sai khi nhìn thấy giường đệm trong phòng bệnh vắng vẻ trống rỗng, ý cười nhàn nhạt trên mặt anh lập tức biến mất.
Anh lao ra ngoài tìm y tá hỏi người đã đi đâu rồi.
Y tá nói: "Người nhà của cô Lâm đã tới làm thủ tục xuất viện."
Người nhà?
Tần Vật lập tức lao xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, điên cuồng lao xe về đến biệt thự.
Thế nhưng nhà trong biệt thự cũng trống trống rỗng rỗng, một mảng tối đen, không có lấy một người ở.
Anh lần lượt gọi điện thoại cho Bạch Sương, ba Tần và mẹ Bạch, nhưng không một ai có thể kết nối được.
Bọn họ cứ như vậy mà bỗng nhiên biến mất.
Ngày tiếp theo, Tần Vật đi làm trong tâm trạng mơ mơ hồ hồ, ở trước cửa phòng làm việc có một người đang đứng đợi anh.
"Đàn anh Tần, anh đã ăn sáng chưa? Cái này do em tự tay làm đấy."
Hôm nay, Trì Châu Bạch đặc biệt trang điểm theo kiểu trà xanh, đôi mắt long lanh lấp lánh, trông có vẻ vừa đơn thuần lại