Thẩm Miên nhìn chàng thanh niên tầm mười bảy tuổi liền nở nụ cười.
Tuổi trẻ quả nhiên sốc nổi mà.
Bình thường cô sẽ không thèm tính toán nhưng ai biểu hắn là nam chính chứ.
Nam chính sẽ có đãi ngộ khác nha.
"Cậu ghen tị à?" Cô nhếch môi cười nói.
Trên mặt hận không thể khắc lên dòng chữ tôi cậy sủng sinh kiêu đấy làm gì được tôi nào, có ngon thì đầu thai lại đi.
Trần Doãn bất giác ngơ người.
Người ở trước mắt thật sự là Trần Giản Miên chị cậu sao.
Bình thường cậu nói thế nào chị cậu cũng im lặng hoặc nổi tính đại tiểu thư khóc nháo lên.
Hôm nay còn đặc biệt biết phản bác.
"Ghen tị cái gì chứ? Ai ghen tị."
Trần Doãn cho dù là nam chính thì hiện tại cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Bản tính ngại ngùng của cậu thiếu niên cho dù bằng cách nào cũng không che giấu được.
So với lão quái vật già như Thẩm Miên thật không khác gì sói với cừu.
"Tôi nói cho chị biết quốc có quốc..."
Thẩm Miên ngáy ngáy lỗ tai cắt ngang lời của Trần Doãn.
"Biết rồi, cậu định nói.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy...!Chị đừng có cậy sủng sinh kiêu đúng không."
Trần Doãn: "..."
"Hai đứa đừng có cãi nhau.
Còn Trần Doãn nữa con là con trai đã không bảo vệ được chị gái còn tỏ ra như vậy.
Có muốn bị ăn đòn không" Trần phu nhân liếc mắt trừng Trần Doãn nhưng chỉ có sự can ngăn không hề có ý trách móc nặng nề.
Cho dù bà thích con gái hơn nhưng đối với con trai cũng là sự yêu thương thập phần.
"Tiểu Miên muốn ăn gì xuống nhà mẹ nấu cho con." Trần phu nhân ôm lấy vai Thẩm Miên vô cùng yêu chiều cùng cô xuống lầu.
"Ăn mì hoành thánh." Thẩm Miên nhếch mắt, lúc đi ngang qua Trần Doãn còn cố ý đá chân mày một cách gợn đòn.
Trần Doãn: "..." Chết tiệt.
Trần Giản Miên nay ăn phải gan hùm mật gấu sao.
Dung Âm buổi sáng đã vội vội vã vã chạy đi học cho kịp giờ.
Chỉ trách hôm qua sau khi dọn dẹp xong đã khuya lại phải học bài nên sáng liền dậy trễ.
Cô xuống nhà định tìm Trần Doãn xin đi ké một đoạn nhưng Trần Doãn hôm nay mang tâm trạng như núi lửa vì bị Trần Giản Miên chọc giận nên đã sớm đi trước.
Trong phòng khách hiện tại chỉ còn Trần Giản Miên ngồi trong phòng khách rất ung dung trên mặt luôn treo nụ cười bỡn cợt, bông đùa giống như cho trời có sập xuống thì nụ cười đó chỉ để dành cho cô vậy.
"Để tôi đoán xem, cô đang tìm Trần Doãn." Thẩm Miên nhìn vẻ mặt chột dạ của Dung Âm thì cười càng đậm.
"Không có." Dung Âm thật sự có chút chột dạ theo bản năng lại lùi về sau mấy bước nhỏ.
Cô cứ cảm thấy Trần Giản Miên đang nhìn cô một cách trầ.n trụi rồi khinh miệt vậy.
Ánh mắt đó thật đáng ghét.
"Tốt nhất là không có.
Cô nên nhớ cô hiện tại là người của tôi." Thẩm Miên nói xong liền cầm balo đứng dậy đi một mạch ra xe.
Dung Âm nhìn chiếc Rolls Royce trắng ngà được tài xế lái rời đi thì mím môi.
Trần Giản Miên cô không có đắc tội với cô