Sau một hồi lang thang cùng bên dưới mọc thêm cái đuôi họ Phong thì Thẩm Miên cũng đi đến sân thể thao của trường.
Cô nhìn sân thể thao vừa to vừa rộng thì chậc lưỡi.
Trường quý tộc có khác nha, tiện nghi cũng nhiều thật.
Ưng Thừa Tướng: "Xin nhắc nhở, một lát sẽ có tình tiết quan trọng, xin kí chủ tập chung chặt đứng tơ hồng."
Thẩm Miên: "..." Chỉ đi dạo thôi cũng không yên.
Chặt tơ hồng sao.
Được thôi, bọn yêu nhau hãy đợi đấy.
Cô nhìn quanh sân bóng chuyền cuối cùng cũng tìm được nữ chính đại nhân.
Dung Âm ngồi ở trên chỗ băng ghế ngơ ngơ ngác ngác thả hồn lơ lửng ở đâu đó.
Thẩm Miên nhếch môi cười.
Cái này thật sự là tự tìm đường chết còn muốn cô ngăn cản sao.
Cô nhớ tới tình tiết trái bóng của nam chính bay thẳng vào mặt nữ chính thì chậc lưỡi đầy hứng thú.
Không biết khuôn mặt đó bị ăn bóng thì sẽ ra như thế nào.
Ưng Thừa Tướng: "Cô không đi ngăn cản nữ chính sao?"
"Tại sao lão nương phải đi ngăn cản một tử sĩ anh dũng như vậy?" Thẩm Miên trừng mắt hỏi lại.
Nữ chính tự tìm đường chết thì quái gì cô phải ngăn cản.
Nếu theo tình tiết của câu chuyện thì sau khi trái bóng chuyền của nam chính Trần Doãn chơi trúng mặt nữ chính.
Hai người sẽ đấu võ mồm với nhau không phân biệt thân phận chủ tới, sau đó thì nam phụ vừa ôm nhu vừa ấm áp sẽ xuất hiện bênh vực nữ chính các kiểu.
Nhưng nam phụ Trương Bân Khải đó lại là đối tượng yêu thầm của nguyên chủ nha.
Chuyện này cũng thật nan giải.
Nan giải đối với nguyên chủ thôi chứ đối với cô nó không là cái đinh gì.
Người biết ít chuyện sẽ sống lâu, người ít lo chuyện bao đồng sống càng lâu hơn và luôn đặt mình ngoài cuộc quan sát thì trường sinh bất tử.
"Cậu dám lén tớ nhìn mỹ nhân." Phong Ngư Cầm thấy Thẩm Miên nhìn về hướng khán đài nơi chỉ có duy nhất một người ngồi liền đánh vài vai Thẩm Miên một cái nhẹ.
Thẩm Miên sau khi bị đánh vào người liền cau mày, ánh mắt từ hứng thú xem kịch thay đổi 180 độ.
Phong Ngư Cầm nhìn thấy ánh mắt đó sống lưng liền nổi lên một cơn gió lạnh toát cả mồ hôi hột.
"Nếu còn đụng vào người tôi, cô chết chắc." Thẩm Miên để lại một câu rồi bỏ tay vào túi quần đi thẳng đến khán đài.
Khốn kiếp, làm sao hôm nay cô lại thấy Trần Giản Miên tỏa ra sát khí vậy chứ.
Lạnh chết mất.
Phong Ngư Cầm thấy Thẩm Miên bỏ đi liền đuổi theo.
Bàn tay định khoác vai Thẩm Miên vừa đưa tới trước liền hạ xuống.
Cô cũng rất muốn biết chết trong miệng Trần Giản Miên là thế nào nhưng thôi đi, ánh mắt vừa nãy thật đáng sợ mà.
"Cậu lên đây để nhìn cho rõ nam thần của cậu sao?"
"Trương Bân Khải này ngoài đẹp trai, học giỏi nằm trong top bốn nam thần của trường thì có gì chứ.
Nhà cũng không giàu bằng chúng ta.
So với Trần Doãn thật sự không là gì cả."
"Cô thích Trần Doãn." Thẩm Miên nghe Phong Ngư Cầm liên thiên một hồi liền hỏi.
"Trần Doãn ai mà không thích, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, đặc biệt có cá tính." Phong Ngư Cầm cũng không chối.
"Nhưng chỉ đơn giản là thích kiểu thưởng thức