Thẩm Miên cau mày.
Trong lòng không khỏi chửi cái game bằng n thứ tiếng.
Sớm biết như vầy lúc đầu cô đã phá nát cái game rách nát này cho xong.
Hà Vận Cẩm đang chăm chú lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện đột nhiên cảm nhận được từng luồng sát khí.
Cô nhìn người bên cạnh mình trong đầu không khỏi xuất hiện ba dấu hỏi to đùng.
Tự dưng phóng sát khí ra như vậy làm gì.
Nãy giờ có ai chọc gì cô ấy đâu chứ.
Thẩm Miên sau khi phóng sát khí ra bên ngoài liền trực tiếp đập tay xuống bàn một cái thật mạnh rồi đi thẳng đến vị trí chủ Tội Ngục.
"Đứng lên." Thẩm Miên hai tay đút vào túi quần.
Cô nhìn gã đàn ông ngồi ở ghế chủ toạ bằng nửa con mắt bộ dạng vô cùng kiêu ngạo mà ra lệnh.
Người đừng đầu Tội Ngục là gã đàn ông trên năm mươi tuổi với cái đầu hói bóng bẩy và chùm râu quai nón đã bạc trắng.
Ông ta nhìn Thẩm Miên rồi bật cười lớn.
Lâu rồi ông ta chưa thấy kẻ nào thèm chết đến như vậy.
Thẩm Miên ngược lại rất điềm tĩnh nhìn ông ta.
Lâu rồi cô cũng chưa thấy kẻ nào yếu như vậy.
Khí sắc này không phải đã chơi đến nổi hết tinh tr*ng rồi chứ.
Quả nhiên yếu mà ra gió, so với mấy lão cầu hoàng đế ngày đêm ăn chơi thì ông ta còn kém hơn rất nhiều vậy mà đã không chịu nổi rồi.
"Kẻ đứng đầu hắc đạo là ai?" Cô thu tầm mắt về đến cho lão cả nửa ánh mắt khinh bỉ cũng không thèm.
Đơn giãn vì cô biết lão ta sợ với Tề Bắc Thần còn kém xa rất nhiều, nếu lão mà là lão đại đứng đầu hắc bang thì kêu cô trồng chuối gội đầu cô cũng chịu.
"Ăn nói bậy bạ? Đứng trước mặt ta còn dám hỗn xược." Lão ta nghiêm mặt nhìn Thẩm Miên, ánh mắt lão chứa đựng sự phẩn nộ trước thái độ không coi ai ra gì của người trước mặt.
"Hỗn xược? Chỉ có cha mẹ tôi mới dám nó tôi như vậy? Ông là cha hay mẹ tôi vậy?" Thẩm Miên bĩu môi ngang ngược hỏi lại.
"Mà quên mất, cha mẹ tôi chết lâu rồi.
Loại cha mẹ giả như ông có muốn đi tìm bọn họ đối chấp về cách dạy con không?"
Mọi người: "..." Bọn họ thật sự rất muốn hỏi kẻ điên này ở đâu ra vậy.
Gây chuyện với lão đại của Tội Ngục đã đành, bây giờ còn tự ý cho người ta danh phận cả phụ mẫu giả.
"Đúng là tuổi trẻ." Lão ta nhìn Thẩm Miên rồi bật cười nhưng ánh mắt lại chứa đầy sát khí.
Lão rõ ràng muốn dùng khí thế của mình để thị uy chèn ép người trước mắt nhưng bằng cách nào cũng thấy khí thế của lão đang bị một con nhóc đè xuống dưới chân.
"Không biết cô là người của ai?"
Thẩm Miên nhúng vai.
"Đi không đổi họ, ngồi không đổi tên.
Hãy khắc tên của gia vào trong bộ não rỗng tuếch và ngu xuẩn của các người.
An Kỳ, cố vấn của Đằng Huyền Minh Hội."
Có lẽ chẳng ai nghĩ được đại hội năm nay lại náo nhiệt đến như thế.
Cũng chẳng có ai dám nghĩ có một ngày bản thân sẽ nghe được câu giới thiệu đầy kiêu ngạo như vậy.
Một cô gái nhỏ đứng ở vị trí cao nhất đối mặt với vị lão đại hắc đạo đáng sợ mà giới thiệu tên mình đầy dõng dạc.
Còn nữa, trong câu giới thiệu