Ông ta cau mày nhìn Thẩm Miên.
Không phải không đánh lại người này thì ông ta đã lao lên rồi.
Đây thật sự là nổi nhục nhã của Tội Ngục mà.
“Không phải cô thì là ai.
Khẩu súng này phát hiện ở hiện trường, đạn của khuẩn súng và vết thương chí mạng trên người hội trường là trùng khớp.
Cô định giải thích thế nào hả?” Ông ta chỉ tay vào mặt Thẩm Miên mà quát lớn.
“An Kỳ, giết người phải đền mạng.”
“Cô đứng dậy chút.” Thẩm Miên kêu Hà Vận Cẩm đứng lên sau đó liền như cơn gió đứng trước mặt ông ta.
“Cầm.” Cô đưa khẩu súng cho ông ta rồi ra lệnh.
Ông ta nhìn Thẩm Miên đầy nghi ngoặc nhưng khẩu súng không có đạn.
Người trước mắt cũng đưa tay cần về phía ông ta nên ông ta vẫn cầm lấy.
Nói gì đến người này tốc độ xuất hiện trước mặt ông thật sự rất ghê gớm.
Ông ta rõ ràng không phải đối thủ của người trước mặt này.
“Trên khẩu súng có vân tay của ông, ông là hung thủ.” Thẩm Miên với vẻ mặt tỉnh bơ kết luận.
“Nhân chứng, vật chứng có đầy đủ.
Giết người phải đền mạng.
Ông muốn chết theo cách nào?”
Mọi người.
“…”
Cái này mà cũng xem là nhân chứng vật chứng đầy đủ sao.
Logic kiểu gì vậy hả.
Nhưng cô trâu bò cô có quyền, cô nói cái m* gì cũng đúng.
Thẩm Miên nói xong liền xoay người trực tiếp ném khẩu súng xuống biển.
Khẩu súng này có dấu vân tay của cô chắc là do vụ ẩu đả dưới bến cảng.
Kẻ cố tình giấu nó qua mặt kiểm soát mang được lên tàu chắc chắn đã chờ thời cơ này rất lâu.
À không, nói đúng hơn là sau vu ẩu đả dưới bến cảng người của Đằng Huyền Minh Hội không hề được kiểm tra mà được đi thẳng một đường lên tàu.
Nếu vậy kẻ muốn hảm hại cô và kẻ tối qua hạ dược nhằm mục đích giữ chân cô ở chỗ này cũng chỉ có một mà thôi.
“Chó bắt đầu phản chủ rồi.” Cô nhìn khái quát một lượt những người của Đằng Huyền Minh Hội rồi cười đầy châm biếm.
“Việc này các người nên điều tra rõ ràng vào.
Bà đây làm việc quan minh chính đại thích giết ai liền giết kẻ đó, nếu bà muốn giết hội trưởng các người đã giết rồi chứ không làm chuyện giấu đầu hở đuôi, hèn nhát đến nhục nhã như vậy.
Hiểu chưa?”
Ông ta nhìn Thẩm Miên tuy có hơi bực bội nhưng quả thật con người này tuy rất ngạo mạn nhưng lại toát ra vẻ giống như những gì cô ta nói.
Thích giết ai liền giết kẻ đó quả thật không phải là câu nói ngông cuồng của tuổi trẻ, mà cô ta thật sự có thể làm được việc đó.
“Cho tàu cập bến đi.” Ông ta ra hiệu cho thuộc hạ rồi lớn tiếng nói với tất cả mọi người như lời cảnh cáo.
Chuyện này Tội Ngục chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ báo thù cho hội trưởng.”
Trong khi đó Hà Vận Cẩm ngồi ở trên ghế sofa mắt không phải nhìn Thẩm Miên mà là nhìn những thuộc hạ thân yêu của mình.
Cô không phải là kẻ ngốc mà không suy nghĩ ra được vấn đề và cô cũng là người rất đa nghi.
Những kẻ ở dưới trướng mình có những hành động này thật sự không nên giữ lại.
Ai biết đâu hôm trước hãm hại người của mình, hôm sau có cầm súng chỉa vào đầu mình hay không chứ.
Sau khi trở về Đằng Huyền Minh Hội việc đầu tiên Thẩm Miên và Hà Vận Cẩm làm không phải là quấn lấy nhau mà là triệu tập toán thể bang hội.
Hà Vận Cẩm ngồi trên ghế hội trưởng liếc mắt nhìn chiếc ghế cố vấn trống rỗng liền tỏ ra mắt nhắm mắt mở không thèm để ý.
Dù sao người đó cô muốn quản cũng không thể quản.
“Chị vừa về đến sao không nghỉ ngơi? Có việc gì nói em thay chị giải quyết là được rồi.”
Hà Vận Cẩm đến cả đưa mắt nhìn Kỷ Hành cũng lười.
Cô đối với đứa trẻ này trước nay vẫn xem như