Kể từ ngày hôm đó Kỷ Hành trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Mà nói thẳng ra hắn bây giờ chẳng khác nào hùng ưng mất đi đôi cánh muốn bay cũng không thể.
Hà Vận Cẩm thấy hắn không có động tĩnh gì nên liền ra lệnh cho ít thuộc hạ thân cận thay phiên nhau giám sát.
Lâu ngày sau đó cô cũng không quan tâm hay hỏi thăm gì tới.
Đối với người làm ảnh hưởng đến lợi ích của Đằng Huyền Minh Hội cô xử phạt như vậy đã quá nhẹ nhàng rồi.
Ngược lại An Kỳ đã qua ba tháng rồi cô không thấy bóng dáng đâu cả.
Bảo cùng cô xây dựng bang hội mà đến cái bóng cũng không thấy thì xây bằng niềm tin à.
“Nay có nhận được gì không?” Cô quay sang hỏi quản gia.
“Có ạ.
An gia có gửi một cái lệnh bài của Đồ Môn về.” Quản gia cũng nhanh chóng báo cáo.
Mà hình như ba tháng nay câu này đã treo trên cửa miệng của ông rồi.
Không biết An gia lấy đâu một đóng lệnh bài quy hàng của những bang phái lớn nhỏ rồi gửi nó cho bên chuyển phát triển về một cách đều đặn.
Cứ đúng giờ là nhận được và cứ đúng giờ là hội trưởng lại hỏi đến.
“Mang nó bỏ vào rương đi.” Hà Vận Cẩm không thèm nhìn tới mà bảo quản gia cất thẳng vào cái rương to.
Cô phất tay cho quản gia rời đi rồi lại ngồi chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Một tuần nữa là trung thu là tết đoàn viên không biết An Kỳ khốn kiếp đó có quay lại không.
Gửi cho cô nhiều lệnh bài như vậy mà người thì không thấy mặt còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ.
Vào ngày tết trung thu Hà Vận Cẩm cùng mọi người uống với nhau vài chém sau đó cũng quay trở về phòng bỏ lại buổi tiệc cho đại trưởng lão mới chủ trì.
Mọi năm cô sẽ ở đó đến tàn tiệc nhưng năm nay cô lại không thấy hứng thú chút nào cả.
Trong lòng cứ cảm thấy trống rỗng và bực bội thế nào ấy.
Đặc biệt là khi nghĩ tới người kia vẫn còn lăn lộn ở bên ngoài.
Không biết ở bên ngoài lâu như vậy có ăn uống đầy đủ không.
Cũng không biết ở bên ngoài lâu như vậy không chịu về thăm cô có phải là đã có người khác rồi hay không.
Cô mà biết cô tuyệt đối không tha cho đâu.
Hà Vận Cẩm cô không có tài cán gì nhưng cô được cái thù rất dai.
Ai phạm lỗi với cô thì đừng mong đời này cô tha thứ.
Cô đứng bên ngoài ban công nhìn xa xăm một lúc rồi tự châm cho mình điếu thuốc.
Bình thường cô rất ít khi đụng tới thuốc lá chỉ khi bản thân cảm thấy không vui hoặc quá cô đơn ở thế giới này mới hút một điếu mà thôi.
“Không vui.”
Hà Vận Cẩm vừa châm điếu thuốc chưa kịp hút đã nghe thấy giọng nói trầm ấm phía sau mình.
Vì bất ngờ mà cô trực tiếp làm rơi điếu thuốc nhưng cô không hề quan tâm đến nó mà trực tiếp quay người lại.
Trong tầm mắt của cô một cô gái với dáng người thanh mảnh với khuôn mặt đẹp khuynh quốc khuynh thanh, tóc buộc cao đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong đêm đen.
Cô ấy mặc chiếc áo măng tô, hai tay để