"Hạ Hầu Khiêm anh tội gì phải làm đau bản thân mình như vậy chứ? chỉ cần ghật đầu em liền sẽ làm anh thoải mái có được hay không?" Tô Kỷ Như nghiêng đầu ngịch lọn tóc quyến rũ cười nói,rồi từ từ lắc lư thân mình tới trước mặt y "A Khiêm anh nhìn thử mà xem,dáng người em như vậy so với cái tên đoạn tụ kia còn đẹp hơn gấp trăm lần,nó ngoại trừ gương mặt ra thì có gì hơn em chứ? cũng có sinh con được đâu,anh nghĩ giữa em và nó mẹ sẽ chọn ai?"
Hạ Hầu Khiêm không khỏi nghiến răng tức giận, ả độc phụ này thực sự đi qúa giới hạn rồi.Lửa hận trong lòng vì vậy mà bùng phát dữ dội.
"Đê tiện! loại k*ĩ nữ hèn hạ!! lão tử hôm nay cho dù có chết cũng sẽ không chọn cô!!" y vừa quát gằn giọng đến phát run
Tô Kỷ Như híp mắt trào phúng nhìn anh,trông lồng ngực phập phồng dữ dội mãnh liệt, và mồ hôi kia thì đủ biết anh sắp tới cực hạn rồi.
Đúng lúc này thì anh đột nhiên vươn bàn tay lớn đặt trên khuôn mặt nàng ta,cảm nhận được thân nhiệt anh đang rất nóng,lại thêm động tác này làm cho nàng ta âm thầm đắc ý vui vẻ, xem ra anh chịu hết nổi rồi.Tô Kỷ Như giang hai tay ra muốn ôm lấy anh nhưng đầu hoàn toàn bị bóp chặt đến nổi không xoay đi được.
"Muốn mang thai để ép tôi chịu trách nhiệm với cô? Tô Kỷ Như đừng tưởng có mẹ tôi chống lưng liền muốn làm gì thì làm,tôi nói cho cô biết!! chỉ cần tôi không đồng ý thì cô vĩnh viễn cũng đừng hòng bước chân vào cửa Hạ Hầu gia!! " Hạ Hầu Khiêm cố duy trì tĩnh táo căm ghét nói
"A Khiêm anh--" vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu thì bàn tay trên mặt bất chợt buông ra, không để nàng ra kịp hoàn hồn Hạ Hầu Khiêm tay nắm thành quyền,lấy tốc độ chớp nhoáng mà đấm mạnh vào giữa trán Tô Kỷ Như,đôi mắt nàng ta tức khắc trắng dã mà ngất ngữa ra xàn.
Nhìn người phụ nữ đang bất tỉnh nhân sự mà trong lòng dâng lên lửa hận,hay lắm!! ghan to bằng trời rồi ả ta vậy mà lại dám tính kế y.Thở dốc mà nghiến chặt hàm răng,ngăn không nổi tức tối giơ chân định đá nhưng lại sợ nàng ta tỉnh dậy bèn thôi.Nhanh chóng mặc lại y phục cho bản thân,rồi khoác thêm áo măng tô dài, cũng không thèm để ý nàng ta đang trần như nhộng mà vào thư phòng lấy chìa khoá,mở cửa cao giọng quát "Người đâu! chết đâu hết rồi!"
Mẹ Hạ đứng dưới cầu thang nghe được giọng anh liền mau chóng chạy lên,đồng thời trong lòng kì quái tự hỏi,sao có thể nhanh như vậy đã song rồi chứ? bà còn muốn chờ chúng song việc song giả vờ bắt qủa tang kia,ai mà nghờ đâu lại...!"Khiêm tử sao con đã ra rồi? Kỹ Như đâu? " Tiếu Giai kì quái cau mày hỏi
"Người đâu? mẹ còn dám hỏi tôi người đâu à? Hạ Hầu phu nhân rốt cuộc tôi có phải nhi tử thân sinh của bà hay không? bà tại sao lại có thể liên thủ người ngoài rồi....bà thật sự yêu thương tôi sao?" Hạ Hầu Khiêm vừa tức giận vừa thương tâm nhìn thẳng vào mặt bà ta mà chất vấn.
Nhưng đối diện với câu hỏi ấy thì mẹ Hạ lại tỏ vẻ thờ ơ phiền chán đến cực điểm,không thèm để ý hay chú trọng nội dung,chỉ như vậy mà lẳng lặng nhìn anh.
Ngay tại khoảnh khắc ấy tâm Hạ Hầu Khiêm triệt để nguội lạnh như tro tàn xám ngắt,dù biết mẹ mình rất ham mê quyền lực tiền tài nhưng không ngờ sẽ đi tới bước đường này.Mỗi lần y trở về nhà đều sẽ có người thông tri gọi Tô Kỷ Như sang,ngoài bà ra thì còn ai nữa chứ? không ngờ rằng bà sẽ vì tiền mà bán đứng hạnh phúc con mình.
"Tiếu Giai...bà thực sự làm tôi thất vọng!" Hạ Hầu Khiêm cố nén chua sót mà nện mạnh chân,bước xuống lầu.
"A Khiêm! Hạ Hầu Khiêm con mau đứng lại cho mẹ,Hạ Hầu Khiêm!!" mẹ Hạ thức thời phản ứng cuống quýt đuổi theo.
Đôi chân dài vừa lúc phát huy tác dụng,anh vội chui tọt lên xe nhấn ga chạy đi,ả độc phụ Tô Kỷ Như muốn dùng đứa trẻ danh bất chính ngôn bất thuận đó lừa ghạt qua cửa nhà y.Hạng người như cô ta mà cũng xứng đáng đáng mơ tưởng y??
Chiêu thức hạ lưu ngu ngốc này mà cũng dám đem ra trước mặt y diễu võ dương oai.
Là đầu óc có bệnh hay tứ chi chậm phát triễn rồi?? cho dù uất nghẹn đến chết cũng sẽ nhất quyết không chạm vào nàng ta.Dù có ngủ,sẽ chỉ duy nhất hạ với mình cậu mà thôi.
Mễ Lạc Tranh đang nằm trong phòng ngủ trưa mà bĩu môi buồn bực,rõ ràng nói đi chút là về bây giờ hơn 2giờ rồi còn chưa về nhà nữa? vết thương trên trán bị cậu dùng tóc mái che khuất kín,tuy nhiên nhìn thật kĩ sẽ trông thấy vết sẹo mờ nhàn nhạt.
Không phải cậu không muốn tố mà là căn bản không cần,tự mình cáo trạng thì khác gì tâm cơ sâu thẳm chia rẽ mẹ con nhà người ta đâu? việc này phải để y "vô tình" phát hiện rồi truy hỏi mới hay.Đến lúc đó vừa giải được oan khuất vừa tránh đươc hiềm nghi thì tội gì không làm? dù sao thời gian cũng còn dài như vậy mà.
Lại bất giác nghĩ tới dáng vẻ hung mãnh và giọng điệu nhu tình ngọt ngào kia của anh,hai má Mễ Lạc Tranh ửng hồng như bàn đào chín cây,anh đối với cậu quan tâm chiều chuộng như vậy mà...
Mí mắt lim dim sắp xụp tới nồi mà chép chép miệng lẩm bẩm "Rõ ràng dáng người đẹp như vậy...bên dưới xấu muốn chết...."
"Em nói cái gì? em chê bảo bối của anh xấu?" giọng nói trầm tính quen thuộc ở trước giường vang lên.
Mễ Lạc Tranh nghe song liền giật mình bật dậy, nhưng điều cậu nói là hoàn toàn đúng mà,có sai đâu? trùm chăn che kín người chỉ lộ hai con mắt ra dè dặt hỏi "Anh đấy...tự dưng nhăn nhó tức giận với em làm gì? người ta có chọc anh đâu?"
"Em đừng hòng đánh trỗng lãng nghe chưa, ban nãy là em chê tiểu Khiêm của anh sấu?" Hạ Hầu Khiêm thở dốc gằn giọng hỏi
Mễ Lạc Tranh nghe giọng điệu anh lúc này liền nhận ra điều bất thường,mồ hôi thấm ướt lăn dài trên sườn mặt tinh sảo góc cạnh.Chưa kể trên trán gân xanh thi thoảng còn giật giật nữa...!biểu hiện này rõ ràng là hậu qủa của việc trúng thuốc mà!!
Cậu vội vàng chui ra khỏi chăn,hai tay áp vào má anh hoang mang hỏi "A Khiêm anh làm sao vậy? sao mồ hôi chảy nhiều thế này hả? mặt mũi đỏ ửng hết rồi kìa."
Hạ Hầu Khiêm thấy cậu vì lo lắng cho an nguy của mình rơi nước mắt thì cảm động vô cùng,cố nặn ra nụ cười cứng ngắc mà trả lời "Tiểu Đình,là Tô Kỷ Như cô ta hạ thuốc anh,...!muốn dùng chuyện này để ép anh chịu trách nhiệm lấy cô ta..."
"Cái gì? cô ta....cô ta sao lại dám làm thế chứ? rồi anh phải làm sao bây giờ?"
"Tiểu