Hơi men rượu say thay đổi thanh âm vốn có của người nọ,cộng thêm thân thủ bực này Lý Khắc liền lớn mật phỏng đoán đối phương chính là cậu cả Thanh Bang -Thái Ngạc Phú.
Bởi trước đây trong một lần lễ hội giao lưu,hắn từng hướng gã thỉnh giáo qua.
Vốn còn tưởng rằng hai người ngang tài ngang sức, tuyệt nhiên lại không ngờ rằng gã thế nhưng lại cố tình lưu thủ nhường mình,cấp cho Thiếu Soái đủ mặt mũi.
Mà cũng đúng thôi,người thừa kế Thanh Bang sao có thể so ra với hắn yếu kém hơn được??
Chiêu thức tung người vừa nãy chính là sở trường của Thái Ngạc Phú.
Lúc trước hắn với người này không có bất kì hảo cảm hay chán ghét gì,đại khái là lưu tâm chút do gia thế sau lưng mà thôi.
Thế nhưng hiện tại là cái tình huống gì thế này? Lý Khắc chắc nịch suy đoán định mở miệng lên tiếng thì bị bàn tay chai sần của gã chặn lại, Thái Ngạc Phú cho một ngón tay vào miệng Lý Khắc mà vân vê đầu lưỡi trơn mềm.
Hơi thở nơi cần cổ dần trở nên nặng nhọc thấy rõ,vết chai chà sát đầu lưỡi truyền đến cảm giác tê tê và vị mặn nhàn nhạt do mồ hôi.
Ngũ quan Lý Khắc thiên hướng lạnh lùng có chút bộ dáng cay nghiệt khó gần,giờ phút này lại hai mắt đẫm lệ khó chịu cực kì.
Hoả khí trong lòng bùng cháy dữ dội mà xiết chặt nắm tay,ẩn nhẫn ý định muốn đấm chết tên nam nhân khốn tra này.
Thái Ngạc Phú động tình mê li,tham lam ở cần cổ Lý Khắc vùi mặt hít khí hồi lâu.
Bàn tay hư hỏng không chịu an phận lần mò lên cổ mưu toan cởi nút trường bào của hắn.
Thế nhưng vừa vói vào trong, còn chưa kịp sờ thì cùi chỏ của người trước mặt đã thẳng tiến đục mạnh vào mắt hắn.
Thái Ngạc Phú sơ ý bị Lý Khắc phản đòn thành công,cảm giác đau nhói nhức nhối lan tràn khiến hắn không thể không buông tay.
Lý Khắc nhân cơ hội nhanh chân chạy ra xa,bỏ luôn hộp bánh kem vừa còn mua chưa kịp nhấm nháp kia.
Tay trái bưng con mắt nhăn mày thấp giọng kêu rên,thanh tĩnh phần nào mà nhíu mày nhìn bóng lưng đang điên cuồng chạy cách đó không xa.
Lắc lắc đầu tức khức hiểu rõ tình huống hiện tại,bản thân thế nhưng lại muốn c*ưỡng bức Phó Quan của Thiếu Soái!!!
Trong đầu không khỏi hét lên chửi ầm,con m*ẹ nó họ Thái mày điên rồi sao?? vậy mà dám suy tâm vọng tưỡng hạng quân phiệt hung tàn này?? chưa kể tên đó lại là thân cận của Hạ Hầu Khiêm,có hay không đến lúc đó hướng Thanh Bang ra sát chiêu thì gã chẳng phải trở thành tội nhân thiên cổ à??
Nhưng gã thân phận gia thế bực này,từ nhỏ đã sớm trãi qua huấn luyện kham khổ,đủ mọi loại hiểm cảnh trắc trở.
Có cái nào đủ trình độ làm khó hắn đâu?? thế mà hôm nay lại! nếu Lý Khắc ban nãy mang theo súng,có hay không hướng hắn bóp cò giết chết đi??
Hiểm cảnh qúa khứ này so ra còn kém với hiện tại rất nhiều a,nếu tỉnh táo gã nào có lá gan chủ động trêu ghẹo thế này đâu.
Việc này chính là tự mình ngu xuẫn rước hoạ vào thân a!
Bất qúa cái khuôn mặt thanh lãnh và cử chỉ hành sử hung ác kia thành công gợi lên hưng thú của gã.
Đặc biệt là đầu lưỡi! so với đám nhân nhi nơi hoa tửu phong trần kia thì cảm giác lại tê tê hơn rất nhiều,trơn mềm ấm nóng làm mềm luôn vết chai cứng trên ngón tay gã.
Nghĩ tới người hồi nãy bị bản thân làm cho động tình,hai mắt đê mê hiện lên tầng sương mờ ảo mông lung,Thái Ngạc Phú ý vị thâm trường mà ngữa đầu cười tươi.
Khi vừa đứng dậy sảo được vài bước thì vô tình đá phải một vật,nương theo ánh trăng nheo mắt nhìn lờ mờ thấy rõ hình dáng,là một miếng chiếc bánh kem trái cây được bao phủ toàn bộ bằng kem tươi.
Mặt trên xếp đầy những múi cam tươi bóc vỏ trông rất đẹp mắt.
Là của Lý Khắc đúng không? Thái Ngạc Phú tự hỏi lòng mình,xem ra là mua bánh kem còn chưa kịp ăn thì đã bị gã phá đám rồi,chắc là tức mình lắm nhỉ?
Cũng may bánh còn chưa văng ra khỏi hộp nên không bẩn,Thái Ngạc Phú cẩn thận cầm lên rồi dùng ngón trỏ quệt lấy miếng kem tươi thật to cho vào miệng nhấm nháp,mùi bơ và sữa bò tươi hoà quyện vào nhau mà lan toả khắp khoang miệng,dư vị cảm giác ngọt ngọt béo béo khiến tâm trí Thái Ngạc Phú bất giác vui vẻ hẳn lên.
Nâng niu bánh kem trên tay từ từ đi về phía đường lớn ngoài lộ,vừa đi vừa cười mà thưởng thức món ngon này.
_______
Từ lúc anh đi Mễ Lạc Tranh căn bản buổi tối không thể ngủ nổi,mở mắt thao láo nhìn trần nhà rồi liên tục lăn lộn trên giường,mãi đến tận trời tờ mờ sáng mới mỏi mắt mà thiếp đi lúc nào không hay.
Lần nữa thức giấc thì đã là chuyện của hơn 10 giờ sáng rồi,đầu ẩn ẩn đau và mi mắt nặng trĩu,vào nhà tắm thoải mái một hồi tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Buổi trưa cậu ăn cháo trứng gà cho dễ tiêu, tráng miệng bằng chút táo tươi rồi nhờ nhà bếp chuẩn bị túi đá viên nhỏ,đặng chườm lên hai cái bọng mắt xưng to như hạch đào kia.
Cầm theo cuốn thoại bản ra phòng khách mà ngã người trên ghế,đợi đến khi đọc gần non nữa thì điện thoại cổ phương tây trên bàn trà phối hợp reo lên.
Chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười trầm khàn giòn dã "Đình nhi,nhớ anh lắm đúng không?"
"Mới không có đâu! ai mà thèm nhớ anh chứ!" do cả đêm qua không ngủ nên giọng cậu trông hơi khó nghe so với thường ngày,dù nũng nịu từ chối nhưng vẫn khiến nam nhân nghe ra được điều khác thường.
Hạ Hầu Khiêm lo lắng hỏi thăm cậu,làm Mễ Lạc Tranh phải tốn sức tận chín trâu 10 mười bò mới trấn an được ý định muốn trốn về giữa công tác của ai kia.
"Được rồi!.
em hứa từ giờ là sẽ nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ mà,còn anh nữa đấy,cũng đừng làm việc qúa sức và nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy biết chưa hả!"
Hạ Hầu Khiêm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng,trong lòng nhu tình mật ý cấp tốc lan tràn,tiếp tục cười mở miệng hỏi "Em còn chưa trả lời nữa đấy,sao? nhớ anh không?"
Nghe y hỏi sắc mặt Mễ Lạc Tranh lập tức trầm xuống,mím môi im lặng không nói.
Hơi nghiêng mình vân vê đồng hồ trên tay,kỳ thực cậu muốn nói rằng bản thân rất nhớ rất thương anh.
Nhưng lại sợ anh vì thế bỏ qua công việc trốn về thì không hay.
Dù sao việc đẩy nhanh tốc độ tương đương cũng là rất mệt mỏi đi,nhớ nhung là thế nhưng cậu tự biết công việc quan trọng với anh,sẽ không ích kỷ vì tư lợi bản thân mà hỏng não phá hư.
Nhịn một chút là được rồi mà!!
Cố tình mím môi đánh trống lãng sang chuyện khác,lại hỏi" Anh đó,chắc chắn là huấn luyện đến quên cả trời đất quên luôn ăn cơm rồi đúng không?"
"Hả?! à ừ! ăn ăn rồi" Hạ Hầu Khiêm chột dạ ngập ngừng đáp.
"Em biết ngay là anh chưa ăn mà,ăn không đúng giờ chẳng may bị đau dạ dày thì làm sao? công việc quan trọng nhưng vẫn phải chú ý sức khoẻ chứ anh?"
"Anh xin lỗi,đợi song một đợt nữa là nghĩ rồi!"
"Vậy anh nhớ tranh thủ nghĩ ngơi đấy!"
Hai người hàn huyên thêm một lúc lâu,mãi đến khi Hạ Hầu Khiêm bị binh lính gọi đi mới không cam tâm dập máy,trong lòng ủ lên men chua ngay cả đọc sách cũng chẳng có tâm trạng nữa.
Chiều chiều ra ngoài chơi tản bộ mua xắm rồi lại về nhà,không ăn ngủ thì chính là đi chơi,hằng ngày cứ ngây ngốc ở nhà quanh đi quẫn lại nhàm chán thế là hết một ngày.
Rốt cuộc hơn bốn ngày cậu thực sự nhịn không được nữa,cậu nhớ anh muốn chết luôn rồi,muốn được anh ôm vào lòng,muốn bên anh mỗi tối khi ngủ a.
Nghĩ là làm Mễ Lạc Tranh lập tức lên phòng đóng gói thu dọn đồ đạc,dắt theo tá lính tinh nhuệ của riêng mà đón xe lửa đi lên Giang Bắc tìm Hạ Hầu Khiêm.
Từ tối khuya cho tới tận 6 giờ sáng mới tới nơi, và Hạ Hầu gia chính là địa đầu xà của đô thành Giang Bắc này.
Quân phục của binh lính Hạ Hầu gia là được định chế riêng,có gắn khuy hiệu để phân biệt, nên khi thấy cả đám hộ tống một thiếu niên cũng không ai dại dột tiến lên gây chuyện.
Bọn họ tìm một quán ăn tầm trung dùng bữa,tại