Tại nơi ngục tù ẩm ướt tối tăm,khắp nơi tràn ngập những tiếng kêu la thảm thiết và tiếng roi thừng,gậy gộc đập mạnh vào da.
Mùi huyết nhục nồng nặc tanh tanh tưởi ngập tràn khiến người ta hít thở không thông,đầy rẫy binh lính đang lôi phạm nhân ra mà dụng hình bức cung.
Bầu không khí sợ hãi thống hận bao trùm toàn bộ hắc lao bất kể ngày đêm.
Phía sau song sắt cũ kĩ ẩm mốc, có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang co người ôm đầu gối ngồi xụp trong góc,khắp người đầy rẫy vết bẩn và mùi hôi khó ngửi.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng dần dần trở nên xanh sao vàng vọt,hốc mắt trũng sâu.
Nào còn dáng vẻ xinh đẹp,kiêu căng ngạo mạn như trước đâu??
Tô Kỷ Như thần trí điên loạn ôm đầu gào lên, những tù nhân khác ngồi gần đó không khỏi kinh ngạc ghé mắt chỉ trỏ nhìn cô.
Tô Kỷ Như không khỏi nhìn xung quanh hết thảy mà tức giận trừng mắt "Sao? mấy người nhìn cái gì? chê cười tôi đúng không? ai cho phép mấy người dám chê cười tôi hả??"
Đám tù nhân dường như đã qúa quen với việc này nên không thèm để ý nàng ta nữa,nhiều người quăng tới ánh mắt khinh bỉ về phía nàng ta.
"Ô hô hô.
.
còn tưởng mình là Tô đại tiểu thư cành vàng lá ngọc chắc? đã ở tù còn la lối làm phiền người khác,thảo nào Thiếu Soái thà chơi đoạn tụ cũng không muốn chạm vào cô,hạng k*ĩ nữ thấp hèn,lão tử khinh!!" nam nhân gầy nhom ngồi xếp bằng trong góc,khác hẳn với người ở đây.
Trên thân gã mặc y phục sạch sẽ tóc tai gọn gàng,cầm bánh bao nhân thịt gặm một miếng to vừa ăn vừa nói.
A Nhị thực ra là một mồ côi tên ham cờ bạc đã cải tà quy chính không lâu, bị Lý Khắc càn quét bắt được nên chủ động đi theo xin hầu.
Vừa vặn hắn cũng cần người đi theo vào tù hằng ngày "chiêu đãi" Tô Kỷ Như.
Thế là a Nhị thuận lí thành chương đi theo nàng ta,hằng ngày đều được tắm rửa ăn no uống say tốt hơn trước kia rất nhiều,Lý Khắc nói với gã hễ Tô Kỷ Như có động tĩnh liền mở mồm ra đâm thọc trêu tức nàng ta là được rồi.
Quản ngục và binh lính khác cũng đã từng đươc dặn dò qua nên rất phối hợp với gã,nói cách khác tất cả bọn họ nhiệm vụ chính hằng ngày là chuyên môn dè bĩu khinh khi nàng.
"M*ẹ nó con t*iện nữ mày trừng ai đấy hả?" A Nhị giận dữ trợn mắt đứng dậy,giơ chân hung hăng đạp mạnh vào người Tô Kỷ Như.
Đá một hồi cảm thấy hả hê, mới hắng giọng khạc nhổ nước b*ọt lên người nàng ta rồi xoay người bỏ đi.
Tô Kỷ Như bị đá đến toàn thân đau nhức ê ẩm, thế nhưng đáy mắt ngập lửa hận thù khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo đáng sợ,dù là thế nhưng nàng ta vẫn tuyệt nhiên chưa bao giờ hối cãi.
Ngươc lại càng thêm ghen ghét căm thù Mễ Lạc Tranh.
Đáng chết,các người đều đáng chết!! trong lòng không ngừng mắng chửi nguyền rũa cậu.
Nhất là Bạch Á Đình!! nàng cực kì căm thù cái tên này,tại vì sao những gì nàng thích thất cả đều thuộc về nó?? tại sao ngay cả Hạ Hầu Khiêm cũng như vậy cơ chứ?? chỉ vì nó mà không tiếc mọi giá cùng Tô thị gia tộc trở mặt thành thù!! Ngay cả mẹ ruột mình cũng không bằng lòng buông tha,cũng chỉ vì từng tổn thương Đình Đình của anh!!
Nàng hận!! nàng hận cái tên này!! hận luôn cả con người Bạch Á Đình này!!!
Nếu như không có nó, chỉ có một mình Tô Kỷ Như nàng!! thì tất cả sẽ chỉ là của nàng!! của một mình nàng mà thôi!!
"Bạch Á Đình tại sao mày không chết đi!! mày sống làm cái gì nữa chứ!!" Đáy mắt lộ rõ vẻ ác độc ghê người,cắn răng nghĩ thầm trong đầu
"Hạ Hầu Khiêm chẳng phải anh rất yêu nó sao? uy hiếp tôi không được động đến nó nếu không sẽ giết chết tôi? được!! vậy tôi sẽ giết nó trước!! tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã chọn nó!! Hạ Hầu Khiêm tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận!!"
"Người xấu để tôi làm,các người cứ thoải mái tận hưởng giây phút cuối cùng đi.
Vì Bạch Á Đình sắp biến mất khỏi thế gian rồi,các người vĩnh viễn sẽ không bao giờ được gặp nó nữa!"
Tô Kỷ Như nở nụ cười thê lương nước mắt mà nghĩ.
Bạch Á Đình,trời định hai chúng ta tuyệt đối chỉ có một người được sống.
Vậy hãy để người đó là tao đi,để tao thay mày chăm sóc a Khiêm a!! đừng trách tao!! có trách thì hãy trách Hạ Hầu Khiêm vì anh ta đã chọn mày mà vứt bỏ tao!! đây là do chúng mày ép tao!! là hai đứa mày ép tao!!
Tô Kỷ Như lầm bầm lầu bầu cố tìm ra lí do biện giải cho sát cơ của nàng ta.
Nhưng đâu hay biết rằng ở nơi góc lao tù,a Nhị luôn từng giờ từng khác mà đưa mắt dõi theo cử chỉ hành động của nàng ta,gã từ nhỏ thông minh lanh lợi cũng được viện mồ côi cho đi học nên biết chữ, về sau học hư trốn đi ra ngoài lang bạt nên học hỏi thêm được ngón nghề nhỏ,đọc khẩu hình!! từng câu từng chữ Tô Kỷ Như đều gằn xuống đầy hận thù.
A Nhị càng đọc càng cảm thấy kinh hãi tột độ,ả đàn bà điên này thế mà muốn ám sát người trong mộng của Thiếu Soái!!
Nhìn nàng ta nở nụ cười tươi oán độc mà khiến hắn lạnh cả sóng lưng,không được!! mình nhất định phải bẩm báo việc này cho phó quan!! thế nhưng gã không vội đi ngay,mà là ngồi tại chỗ an tâm chờ đợi tới tối ngày hôm nay,đúng vậy.
Cứ cách 3 ngày mỗi tối phó quan đều sẽ tới đây tìm gã hỏi han sự tình của Tô Kỷ Như,bĩnh tĩnh nhìn thoáng qua nàng ta mà nghĩ thầm! muốn chết là do bản thân cô tự chọn mà thôi!!
________
Bởi vì cuộc trò chuyện kia mà Mễ Lạc Tranh vô cùng thuận lợi được ba Hạ công nhận,sau khi ra khỏi phòng ba người tâm trạng vô cùng vui vẻ cùng nhau ngồi ăn cơm,khiến đám vợ lẽ và con riêng kia ngạc nhiên đến rớt cằm.
Do công việc dồn ứ Hạ Hầu Khiêm bắt buộc chiều mai phải rời đi,tối đó hai người ra ngoài ăn uống vui chơi đến quên cả trời đất,vì vậy khi về đến nhà đã mệt mỏi đến độ vừa tắm