Trong đại sảnh Thượng Quan Cảnh ngồi ở trên ghế sofa,ngón tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy xém,thân thể cao lớn tựa như toả ra hàn khí âm u lạnh lẽo trong bóng đêm.
Mắt phượng sắc bén nhuộm lên từng tia mạch đỏ,khiến những người làm và vệ sĩ đứng sau nhịn không được run rẫy, quản gia âm thầm đưa tay lên lau mồ hôi,lần này xác thật là muốn nháo ra mạng người mà.
Mục Thanh từ bên ngoài đi vào,bộ dáng thần sắc nhợt nhạt,quần áo sốc xếch nào còn đâu dáng vẻ phong tình lãng tử ngày xưa nữa,nhìn tới nam nhân ngồi ở trên ghế kia liền đi tới bên cạnh đó ngồi xuống.
Bờ môi khô khốc vì đã lâu không chạm nước khó khăn mở miệng nói
"Đã đi tìm rồi,vẫn là không thấy tung tích lạ ở gần đó.
" rồi bất giác thở dài một tiếng,lưng cả người bất giác chìm xuống, hai tay bưng lấy mặt đầy phiền muộn mà nghĩ thầm,vì cái gì lại sảy ra chuyện này chứ?
Thượng Quan Cảnh mắt phượng đanh lại,con ngươi màu hổ phách lộ ra hàn quang,giọng nói khàn đục trầm thấp tựa như qủy u nơi địa ngục kéo đến đòi mạng vậy,hiện tại chính là vừa nghe vào tai liền khó chịu không thôi "Vẫn chưa nói cho Hàm Dương biết đúng không?"
"Chưa! hiện tại nếu như biết ba đứa nhỏ sảy ra chuyện! tôi chỉ sợ em ấy chịu không nổi" Mục Thanh ngữ điệu lo lắng thương tâm nói.
"Hiện tại tôi chính là đang nghi ngờ một người có khả năng là chủ mưu nhất!"
"Là ai?" Mục Thanh khoé mắt liếc nhìn sang bên cạnh nặng nề hỏi,tiểu Dương chính em ấy đã nhờ cậy anh chăm sóc mấy đứa nhỏ,nếu chẳng may sảy ra chuyện thì anh biết ăn nói đối mặt với cậu thế nào bây giờ??
"Thượng Quan Hiên!" y đạm mạc đáp,hiện tại trong lòng y người có khả năng lớn nhất và ở trong diện tình nghi chính là đứa con trai nuôi trên danh nghĩa kia,ngoại trừ nó ra thì những người còn lại khả năng cũng không lớn,nhưng quan trọng nhất chính là không có cái lá gan chạm vào con y! nhưng Thượng Quan Hiên thằng khốn này chính là không qúa xác định, phải chăng nó muốn cùng y đồng quy vu tận sao??
"C*on m*ẹ nó lại là thằng khốn này!! nó rốt cuộc muốn dày vò hại chết a Dương thì mới cam lòng hay sao hả??" Mục Thanh gần như mất bình tĩnh kích động đứng dậy hét lên.
"Hại chết là có ý gì?" hai tay y đỡ trên mặt vốn bóp chặt đột nhiên buông lỏng ra,thần sắc không cảm xúc đạm mạc nhìn anh hỏi "Ý cậu là thằng khốn đó trước đây từng cho người chạm vào em ấy?".
nếu thật đã chạm y thề rằng sẽ cho người chặt tay thằng khốn đó!!!
Thế nhưng từ trong nơi đáy mắt ấy Mục Thanh nhìn ra được hung quang,Thượng Quan Cảnh nam nhân này chỉ sợ là đã động sát tâm rồi.
Thở hắt ra một hơi,không nhanh không chậm nói "Đúng là như vậy,nhưng khi đó em ấy nói không có việc gì sảy ra liền không nói cho anh biết,Thượng Quan Hiên và cái gia tộc họ Triển kia bốn năm trước từng bỏ thuốc ngủ! và cho người âm mưu muốn cưỡng h*iếp em ấy.
"
"Làm càn!! đúng là làm càn mà!! qúa mức hồ đồ!!" Y nghe song liền tức giận đến hồng cả hai mắt,cơ ngực và thân thể cao lớn không ngừng kịch liệt phập phồng lên xuống biểu thị tâm trạng chủ nhân,dù đội chiếc mũ len xám kéo dài nhưng vẫn chẳng thể nào che đậy nổi khuôn mặt đầm đẳng lệ khí kia,nếu như thiếu niên sớm nói cho y biết thì đám người đó còn mạng nhảy nhót đến tận nay sao? để bây giờ gây ra chuyện này?? không phải!! thiếu niên của y em ấy là người ngoan ngoãn hiểu chuyện vì sợ y buồn,sợ y lo lắng nên mới ngây ngốc làm ra chuyện này.
Tất cả là tại Mục Thanh,nếu như không phải tại con người này bao che thì em ấy làm sao sẽ! Nghĩ vậy ánh mắt lần nữa di chuyển về phía Mục Thanh khiến anh giật nảy mình.
Này là tính làm cái gì a? đừng nói là muốn đem anh ra g*iết cho hả giận đấy chứ?
"Ngoại trừ việc đó ra thì còn sảy ra vấn đề gì khác không?" Thượng Quan Cảnh trơ mắt nhìn tàn thuốc cháy xém mà rơi từng mảng,từng mảng xuống nền nhà trắng bóng bằng gạch men,hút thuốc đã là thói quen từ thời niên thiếu của y,khi tròn 18 đã biết hút nhưng chủ yếu toàn là sì gà cao cấp hoặc thuốc lá hạng sang đắt tiền,chỉ là kể từ khi biết thiếu niên không thích cái mùi khói thuốc đó y đã dần buông bỏ cai nghiện,nhưng thói quen khi gặp phải việc quan trọng khó giải quyết vẫn là đốt lên cầm tay môt điếu,chỉ là để nó cháy tàn không hút mà thôi.
Mục Thanh bất giác thở dài vài hơi,lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy bản thân mình vô dụng thiểu năng đến vậy,đến cả ba đứa trẻ cũng không bảo vệ nổi,lỡ như đám người đó làm hại hay ghây bất lợi gì đó cho tiểu Vân đám trẻ thì làm sao bây giờ,lo lắng sợ hãi dần lan truyền khắp toàn thân của hai nam nhân trưởng thành.
Bầu không khí mờ mịt nơi phòng khách dần trở nên tối tăm khó thở,khí tràng của y giống như một con dã thú ngủ đông bị người đánh thức,ánh mắt sắc bén,khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
Hai cái bóng khổng lồ nương theo ánh đèn,kéo đến thật dài trên sàn gạch lạnh cứng,thời gian trôi qua rất lâu nhưng tất cả đều không dám tự động rời khỏi.
"Sau khi đưa ba đứa tới trường học mọi thứ vẫn diễn ra bình thường,nhưng tới hơn giữa trưa thì phía bên trường học liền thông báo mất tích! ở ghế đá ngoài sân chỉ còn sót lại một chiếc giày của tiểu Vân! chuyện này bọn chúng hẳn là đã lên kế hoạch chu toàn từ trước!" Mục Thanh nhìn y chậm rãi nói,lần đầu tiên thấy y trong bộ dạng này khiến anh giật mình nhưng nghĩ lại liền biết nguyên do mà ra! thở dài một hơi,anh ngữa đầu nhìn trần nhà bằng thạch cao trắng xoá.
Bọn trẻ sẽ bình an mà đúng không?
Thượng Quan Cảnh rốt cuộc từ trong trí nhớ hỗn loạn thoát ra tới,dù sao cũng làm gia chủ nhiều năm phần bình tĩnh minh mẫn ấy không phải ai muốn liền có được,quay đầu nhìn sang quản gia đứng ở phía bên tay trái nhàn nhạt nói "Liên hệ với toàn bộ thế lực ngầm của Thượng Quan gia nói họ bằng mọi giá phải tìm cho ra ba đứa trẻ,nhưng tuyệt đối không được manh động mà bứt dây động rừng,biết được tin tức liền báo ngay cho tôi nghe rõ chưa?"
Quản gia ngay tức khắc gật đầu rồi xoay lưng rời đi,liên hệ ban bố mệnh lệnh y vừa giao.
Mục Thanh nhìn nam nhân đang lo lắng liền không nhịn được vỗ vai an ủi,nhẹ giọng nói"Yên tâm đi,bọn trẻ chắc chắn sẽ bình an trở về mà! "
Vừa dứt câu Thượng Quan Cảnh liền dùng ánh mắt sắc bén trợn liếc qua hắn,nhếch môi hừ lạnh "Yên tâm? anh nói tôi làm sao yên tâm được cơ chứ? trong khi bọn trẻ một chút tin tức đều không có?"
"Vậy hiện tại chúng ta ngoại trừ việc tự an ủi nhau thì còn làm được cái gì chứ? anh lo lắng chẳng lẽ tôi không lo sao?" Mục Thanh nhìn y phản bác nói,lời vừa ra cũng chính là tiếng lòng anh tự an ủi bản thân mình,và cũng không biết mọi chuyện có thật sự êm ấm trôi chảy như vậy hay không?
"Nhưng người bắt cóc bọn trẻ rất có thể là Thượng Quan Hiên,thằng khốn đó hận tôi như vậy chắc chắn sẽ không để yên cho bọn trẻ bảo tôi làm sao có thể yên tâm được chứ?" y gần như mất hết lí trí mà tức giận gầm lên,ngay sau đó có chút mất tự nhiên,cánh tay kẹp thuốc hơi run rẫy thất thố quay sang chỗ khác.
"Tôi xin lỗi! chỉ là tôi qúa lo lắng cho bọn trẻ"
Mục Thanh nở nụ cười nhạt,vành mắt ửng hồng nói "Không sao tôi hiểu mà,chuyện lần này sảy ra là do chúng ta qúa mức chủ quan! bản thân hai chúng ta ai nấy đều có lỗi cả! "
"Đúng vậy" Thượng Quan Cảnh đồng ý gật đầu đáp,ngay sau đó dí sát đầu thuốc đang cháy lên gạt tàn,hít sâu một hơi,trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc nhàn nhạt qua tận vài phút mới từ từ tan đi.
"Mục Thanh! em ấy đối với tôi rất quan trọng, tôi thực sự yêu thương và muốn bảo vệ cha con em ấy bình an hạnh phúc cả đời! " y nhìn thẳng vào mắt anh ngữ điệu chắc chắn cảm thán nói
"Cảm ơn cậu trong bốn năm vừa qua đã thay tôi chăm sóc cho em ấy và hai con! nếu như không có cậu thì tôi sợ bản thân mình đến cả cơ hội gặp lại em ấy cũng không có.
"
"Mục Thanh cậu thật sự là ân nhân của tôi! cảm ơn cậu rất nhiều.
" Thượng Quan Cảnh ngẹn ngào nói,ánh mắt lộ rõ vẻ xúc động thâm tình,nếu như không có Mục Thanh người này cứu giúp thì rất có thể a Dương của y đã bị tên khốn đó hủy hoại rồi,nói ra lời này thật sự là tiếng lòng biết ơn vô cùng chân thành thật tâm của y,đồng thời nâng cao cảnh giác,hiện thực đã đánh cho y một bạt tai thật mạnh,bảo vệ an toàn của thiếu niên và hai con sau này nhất định là mục tiêu chức trách hàng đầu của y.
Mục Thanh bị ánh mắt nóng rực đó chiếu tới mà bất giác nổi da gà,bất động thanh sắc nhích người dịch cách xa ra khỏi chỗ y,cảm giác tai hoạ lâm đầu nói "Cảnh thúc à chú lớn hơn cháu 13 tuổi đó,hơn nữa cháu là Alpha trội hàng thực giá thực chính gốc a,cháu tuyệt đối không có hứng thú mang thai con của chú,làm ơn đừng nhìn cháu rồi nói mấy lời ớn lạnh như vậy nữa được không?"
Ánh mắt thâm tình cảm thán ngay tức khắc chết lặng mà chuyển sang đằng đằng sát khí,đôi chân dài dơ lên đá mạnh vào bắp chân Mục Thanh mắng "M*ẹ nó ai thèm sinh con với cậu hả?" tâm trạng của y thành công bị câu nói của Mục Thanh phá hỏng,giống như tạt thau nước lạnh vào đống lửa lớn đang cháy hừng hực vậy.
Ngay lúc này y thật sự không hiểu được, thằng nhãi con này vì cái gì có thể làm bạn với em ấy lâu như vậy chứ? ăn nói như tát vào mặt nhau như vậy thật sự có thể an ủi cứu giúp người khác sao? chứ không phải súi giục cổ động họ nhảy lầu tự sát a??
Con người này thật sự đáng tin như những gì em ấy nói sao?
"Thượng Quan Hiên nó không phải là con trai anh đúng chứ?" lần nữa trở về vấn đề chính, Mục Thanh nhìn y nghiêm túc hỏi,câu này vốn đã tồn đọng nghi hoặc trong lòng anh từ rất lâu,bởi anh cảm giác được rằng, Thượng Quan Cảnh đối với hắn ta hoàn toàn không có một tia tình cảm cha con ruột thịt nào cả.
Thượng Quan Cảnh vẻ mặt có chút mất tự nhiên,im lặng không nói nhưng cũng gật đầu xem như trả lời anh.
Thấy y trả lời khúc mắc trong lòng liền cởi bỏ,vẻ mặt bừng tĩnh đại ngộ,hoá ra là như vậy a! thảo nào Thượng Quan Hiên cái tên đó lại có thể điên cuồng tới mức này!! có lẽ hắn nghĩ rằng lo y không nể tình cha con trợ giúp hắn,là do ba đứa trẻ cướp đi mọi thứ thuộc về hắn,nhưng có lẽ chính hắn cũng không ngờ được rằng,bản thân mình chẳng là cái gì trong căn nhà này cả.
Còn muốn thừa kế tài sản sao? đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Đúng lúc này điện thoại y đặt trên bàn bỗng reo lên sáng rõ,Thượng Quan Cảnh bắt máy trầm mặc hỏi "Tìm được rồi sao?
"Tình hình thế nào rồi?"
"Tốt! ngay lập tức gửi địa chỉ sang cho tôi,tuyệt đối không được manh động,nếu như vạn bất đắc dĩ liền kêu bắn tỉa nổ súng cứu người! sảy ra chuyện Thượng Quan Cảnh tôi chịu trách nhiệm!" tắt máy,y ngay lập tức mặc lên áo vest,mở ra hộp gỗ trên bàn lấy khẩu súng ngắn màu bạc trong đó dắt vào lưng quần rồi đứng dậy rời đi.
"Phát hiện tung tích ba đứa nhỏ sao?" Mục Thanh bắt cánh tay y kích động hỏi
"Đúng vậy,thân thủ cậu rất tốt có thể đi theo trợ giúp tôi,nhưng tạm thời đừng nói cho A Dương biết,đợi tụi nhỏ trở về bình an rồi tính sau!"
"Được tôi theo anh!" Mục Thanh kiên định đáp, nói rồi hai người liền tức khắc mở cửa rời đi.
Thượng Quan Hiên thằng khốn này mày ch*ết chắc rồi!!
_______
Ban đêm bầu trời không trăng không sao thay vào đó là đầy mây đen và gió lớn,tại một bãi đổ phế liệu gần biển nơi có hàng ngàn container to lớn cũ kĩ chất đống,nhìn qua là biết nơi này đã bỏ phế từ rất lâu.
Trong một chiếc container màu đỏ nằm ở phía trong tận giữa kia,ánh đèn điện màu trắng nhàn nhạt phảng phất nổi bật giữa màn đêm tăm tối không ánh sáng này,bên trong cũ nát ẩm ướt và ngập tràn mùi rỉ sét,bầu không khí khó ngửi lạnh lẽo khiến người muốn nôn.
Ở cuối sát một góc trong đó ba đứa nhỏ bị trói chặt tay chân móc nối,tựa lưng vào nhau,khuôn mặt non nớt kinh hãi hoảng sợ nhìn xem cảnh tượng trước mắt mình.
Trẻ con yếu đuối,từ nhỏ được gia đình bảo bọc nuôi dưỡng có bao giờ gặp phải cảnh tượng thế này đâu? đám người hung dữ đó bọn họ định tính làm gì mình đây? còn nhớ ở trường ba bé vì giúp đỡ một bà lao công bị đau lưng sách đồ,sau đó thì được cho kẹo,nhưng khi ăn vào rồi thì trực tiếp bất tĩnh nhân sự,sau khi tỉnh lại nhìn thấy nơi này thì mới biết rằng hoá ra bản thân mình bị người tính kế bắt cóc.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà đã khắc sâu vào tận trong tâm trí cả ba đứa trẻ, trong tương lai cả ba đứa đều rất khó tin tưởng và giúp đỡ một người xa