Beta: Thập Bát Sơn Yêu
————————————
Âm thanh của hệ thống vẫn luôn vang lên trong đầu Tô Đường, nàng khó chịu nhíu mày tỉnh lại. Bỗng nhớ tới lời hệ thống vừa nhắc nhở, Tô Đường chợt hoảng hốt.
Thời gian một đêm trôi qua, giá trị hắc hóa của Tần Lệ đột nhiên giảm xuống tận 30%!
Cái tốc độ này có thể sánh ngang với tốc độ nhảy lầu nha!
Nhưng còn không đợi nàng từ trong kiếp sợ hoàn hồn, lại nhìn thấy người nào đó gần trong gang tấc, đầu Tô Đường lập tức treo máy.
Ánh mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc không hề che giấu hoàn toàn hiện ra trước mặt đối phương.
"Ngươi tại sao lại ở đây?"
Nói xong liền thấy đối phương nhướng mày, Tô Đường nhanh chóng nhìn xung quanh, hoàn cảnh thế nào nàng không thấy rõ nhưng cái màu vàng chói lọi kia lại hết sức rõ ràng.
Tô Đường nhanh chóng đảo mắt lại phía long sàng, một tay che mắt vẻ mặt không muốn nhìn.
Tần Lệ nhẹ giọng cười, tâm tình hắn thực tốt, khóe môi hơi hơi cong lên, chỉ vào Tô Đường.
"Ngươi muốn tự mình rời giường hay là trẫm hầu hạ ngươi rời giường."
Bảo nam chủ hầu hạ nàng khi rời giường, nàng đây là ngại mạng mình quá dài sao?
"Không không không, ta có thể làm được, ta tự mình làm."
Tần Lệ nhìn nàng trợn tròn hai mắt, một bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, mặc kệ hoàn cảnh nào đều cố gắng lấy lòng hắn.
Tô Đường chân tay hoảng loạn từ trên long sàng bước xuống, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại càng ngốc.
Mợ nó!
Cẩu hoàng đế nhất định là đã phát hiện ra thân phận của nàng!
Tần Lệ một bên tùy ý để thái giám hầu hạ, thấy nàng vẫn ngây ngốc tại chỗ không khỏi tốt bụng nhắc nhở.
"Ngươi tính ngốc ở đó làm gì?"
Âm thanh phát ra từ miệng Tô Đường càng lúc càng nhỏ, còn có chút lắp bắp: " Y phục thần..."
Tần Lệ nhìn nàng, khóe miệng tươi cười, đột nhiên lại muốn trêu đùa nàng.
" Tất nhiên là trẫm tự mình giúp ngươi thay."
Xong đời!
Toàn bộ đầu óc Tô Đường đều chỉ còn lại những lời này, nhưng mà Tần Lệ lại không để trong lòng, thậm chí còn sai người chuẩn bị đồ ăn.
Đương nhiên, vật nhỏ lúc này khẳng định là không có khẩu vị gì, nhưng Tần Lệ lại đặc biệt cảm thấy bữa sáng nay ăn rất ngon.
Chờ sau khi ăn xong, lúc đi ra đến cửa, quay đầu vẫn còn thấy nàng đang ngơ ngác ở chỗ cũ, Tần Lệ không khỏi cong cong khóe môi, không thèm để ý nói:
"Còn không mau đi."
Tần Lệ đứng giữa cửa, hắn mặc bộ long bào màu vàng, khi cười lên không còn thấy lệ khí âm trầm trên người, ngược lại càng nổi bật thêm bộ dáng ôn nhu tao nhã. Đặc biệt là lúc này nửa người tắm mình dưới ánh mặt trời, phảng phất như trích tiên hạ phàm không vướng khói bụi trần gian, cao quý không thứ gì có thể vấy bẩn.
Tô Đường hốt hoảng nhanh chóng đuổi kịp, sau đó bất tri bất giác hỏi: "Hoàng Thượng đây là muốn đi đâu?"
Tần Lệ nhìn vật nhỏ còn chưa có hoàn hồn, hiếm khi có lòng tốt trả lời:
"Tất nhiên là thượng triều."
Hắn nói xong, còn liếc nhìn Tô Đường một cái giống như biết được nàng sẽ dừng lại, Tần Lệ cũng theo bước chân nàng ngừng lại.
Trên người Tô Đường còn chưa mặc triều phục.
Lúc này mà vào triều, không cần nói cũng biết, nước bọt của các quan thần nhất định sẽ dìm chết nàng!
"Hoàng Thượng, y phục của thần..."
Không đợi nàng nói xong, Tần Lệ liền nói :"Y phục như thế nào, trẫm cũng không cảm thấy nơi nào đáng ngại."
Có lẽ do lúc sáng sắc mặt của hắn thật quá tốt nên Tô Đường luôn có cảm giác không chân thực.
———— Thập Bát Sơn Yêu————
Chờ tới lúc đi vào trong triều, nàng mới đột nhiên phát hiện mình đã phạm một tội rất lớn.
Thông thường khi vào triều, sẽ luôn có một lối đi chung dành cho các quan lại, lối đi này Hoàng thượng tất nhiên sẽ không đi, bởi vì hắn có một thông đạo dành riêng cho Hoàng đế.
Mà cái đường đi vào triều của Tô Đường lúc này chính là thông đạo chỉ dành cho các vị Hoàng đế.
Nàng vậy mà lại cùng hắn tiến vào trước mặt các quan lại trong triều!
Theo thường lệ, văn võ bá quan mỗi ngày khi vào triều cần phải hành lễ với Hoàng thượng, nhưng lần này tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩn người, quên mất cả lễ nghi cơ bản.
Cuối cùng cũng có một vị quan đại thần tính tình trầm ổn hô to hành lễ, bá quan lúc này mới giật mình hồi phục đồng thanh hô to hành lễ.
Tô Đường tốt xấu gì cũng là một Vương gia tất nhiên cũng không thể nào mà ngồi xuống vị trí của Thái Hậu. Phải biết rằng nàng trước kia chính là một công tử bột, lúc nào cũng chỉ chơi bời linh tinh, lại không có chức quyền gì trong triều.
Vì vậy khi Tô Đường xuất hiện, biểu tình trên mặt mỗi người đều rất đa dạng.
Tô Đường vẫn còn mặc trên người bộ y phục hôm dạo chơi ở Xuân Phong Lâu. Đã là dạo thanh lâu, y phục tất nhiên đều là bộ dáng xinh đẹp phong lưu, sao có thể so sánh với triều phục trang nghiêm kính cẩn.
Bộ dáng của Tô Đường hiện giờ đứng cùng với một đám người chỉ toàn là triều phục đúng là có chút không thích hợp.
Nhưng cho dù có không thích hợp đi chăng nữa thì cũng không thể lui xuống.
Tô Đường khẽ buông xuống tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu hoa, làm bộ không thèm để ý đến những chuyện bên ngoài.
Chẳng qua cho dù nàng có cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, nhưng những đại thần phía dưới cũng chẳng phải kẻ mù.
Lát sau liền có kẻ không nhịn được bắt đầu khiển trách nàng.
Tô Đường cũng không thèm giải thích, thậm chí nàng còn cảm thấy đây vốn dĩ là âm mưu của cái tên Cẩu hoàng đế này.
Hắn muốn nhìn thấy nàng chịu tội.
"Hoàng Thượng, An Vương gia làm lơ quy của triều đình, mặc tư phục thượng triều chiếu theo luật pháp nước ta hẳn là nên đưa ra ngoài đánh một trận. Thậm chí có thể phế