Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường hôn xong, chịu đựng nội tâm đang muốn cười, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đình Đình a, xin lỗi, ta quá vui mừng, nhất thời không khống chế được.
Chàng có khỏe không? Sao mặt lại hồng như vậy?"
Lục Vân Đình liên tiếp khiếp sợ, sao có thể hảo?
Chẳng qua nhiều năm tu dưỡng, vẫn làm hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh.
"Vị cô nương này......"
Còn chưa nói xong, Tô Đường liền ngắt lời nói: "Đình Đình, chàng làm sao vậy? Lúc trước chàng luôn gọi ta là tiểu bảo bối, sao hiện giờ lại xa cách như vậy? Chàng có phải bên ngoài có tiểu bằng hữu khác hay không.
Chàng thay đổi rồi, chàng không phải là Đình Đình của ta!"
Tô Đường như bị Quỳnh Dao nhập vào, Lục Vân Đình lại cảm thấy chính mình muốn điên rồi.
Cái gì tiểu bảo bối, cái gì tiểu bằng hữu, cuối cùng là cái gì a! Hắn rõ ràng nhớ rõ, không đúng, ký ức thực hỗn loạn, một đoạn lại một đoạn, hắn có thể nhận thấy được chính mình không thích hợp, nhưng lại không thể nói xảy ra vấn đề ở đâu.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, hoàn cảnh chung quanh thực xa lạ, bất quá hắn vẫn có thể cảm giác được cô nương trước mắt, đối với hắn không có nửa điểm ác ý.
"Vị cô nương này......"
Hắn lại lần nữa mở miệng, Tô Đường lại ai oán nhìn hắn, lần này không hề náo loạn, nhưng nước mắt lại như bị vỡ, vẻ mặt bảo bảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói!
Lục Vân Đình hít sâu một hơi, cảm thấy nhiều năm tu dưỡng của chính mình khả năng muốn sụp.
"Vị này......" Hắn dừng một chút, thấy nàng vẫn dùng ánh mắt ai oán nhín hắn, hắn lại lần nữa hít sâu một hơi, khô cằn nói: "Tiểu bảo bối."
Tô Đường lập tức nín khóc mà cười, "Ai, Đình Đình ~"
Lục Vân Đình nhẫn nhịn, mới rốt cuộc nghẹn ra một nụ cười ôn hòa, "Có thể nói cho ta sự tình phát sinh như thế nào không? Ký ức của ta tựa hồ ra chút vấn đề."
Vừa nói việc này, thần sắc cô nương khó có được mà nghiêm túc lên.
Không có ồn ào gọi Đình Đình, không còn ấm ức rơi nước mắt, Lục Vân Đình rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Đường không lừa gạt hắn, mà đem quá trình nói một các ngắn gọn, "Chàng luyện ma công."
Lục Vân Đình nhíu mày, "Chuyện này không có khả năng."
Tô Đường vẻ mặt cảm động lại thẹn thùng nhìn hắn, "Chàng vì ta, tan hết ma công, bất quá lại có chút ngoài ý muốn, chàng hiện tại thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lục Vân Đình không tin chính mình sẽ tu luyện ma công, kỳ thật trong lòng càng không tin chính mình sẽ tìm một vị hôn thê như vậy, tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng tính tình hắn thật sự ăn không tiêu.
Sau đó, ma công liền bị phóng qua một bên, Tô Đường cho người đi thư phòng lấy một chồng thư từ cùng với bức hoạ lại đây.
Năm đó Lục Vân Đình dưỡng thương ở Dược Vương Cốc ba năm, Tô Đường không hề thiếu những trò chơi khôi hài, tỷ như buộc người viết thơ tình, còn buộc vẽ bức họa cho nàng.
Ngay từ đầu, Lục Vân Đình cự tuyệt, nhưng không chịu nổi Tô Đường, trực tiếp cùng hắn nói, nếu là không đồng ý, đêm nay liền bồi ngủ.
Bồi ngủ cùng thơ tình, hắn đương nhiên lựa chọn vế sau.
Vì thế, nên để lại nhiều chứng cứ như vậy.
Tô Đường nghẹn cười, bắt đầu đọc từng câu, thậm chí thanh âm và tình cảm phong phú, "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Đình Đình sẽ nói với ta, vì ta, người có thể hỗn độn, cho dù là chống lại cả thế giới, chỉ nguyện ta vui vẻ.
Nhưng ta sao lại có thể bỏ được Đình Đình, Đình Đình của ta tốt như vậy, người ngoài đều nói ta là yêu nữ, duy chỉ có Đình Đình là không chê."
Trên trán Lục Vân Đình gân xanh đều muốn nổi lên, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha:)
Hắn hít sâu một hơi, nói cho chính mình không liên quan, chỉ một phong thơ mà thôi, không là cái gì hết, chữ viết tuy rằng giống, nhưng có lẽ là do người khác bắt chước.
Sau đó, hắn liền thấy Tô Đường lại lấy ra một bộ bức họa.
Mặt trên họa mỹ nhân nhi, lười nhác mà dựa vào bể tắm, bên trong bể tắm phủ kín màu đỏ của hoa hồng, da thịt trắng nõn còn được hoa hồng đỏ phụ trợ, trắng đến lóa mắt.
Lại hướng lên trên, hai đôi mắt nàng khép hờ, một mái tóc dài thả xuống, rõ ràng đôi mắt không hề mở, lại làm người dời tầm mắt không ra.
Đây là yêu tinh, cực kỳ câu nhân.
Tô Đường nhớ rõ, lúc đó nàng có mặc y phục, nhưng bị nước che kín mít, nhưng Lục Vân Đình không biết a, thời điển hắn vẽ tranh, cả vành tai đều đỏ, đến cuối cùng còn chảy máu mũi.
Nhìn đi, trên bức hoạ cuộn tròn này còn lưu lại một giọt máu mũi a.
Lục Vân