Edit by AShu ^_^.
_______________
Sau khi đóng cửa lại, Tô Đường rốt cuộc không nhịn được nữa, khi trở lại phòng ngủ liền đấm giường cười to.
Nhưng những thủ hạ của nàng, lại thập phần đồng tình vị Lục thiếu gia kia.
"Cốc chủ, ngài như vậy, không sợ Lục thiếu gia về sau tính sổ a?"
Tô Đường cười đủ rồi, đầu tiên cho người chuẩn bị chút bữa tối bình thường đưa đi, tiếp theo mới nói: "Ngươi không hiểu, chờ khi hắn tỉnh lại ta liền không thể chơi, ngàn năm mới có một cơ hội, ta sao có thể buông tha.
"
Thủ hạ lại lần nữa đốt Lục công tử một cây nến, sau đó yên lặng xem diễn.
Còn đừng nói, hiện tại rất giống Lục thiếu gia của năm đó, mỗi khi bị cốc chủ bức cho nóng nảy, cũng chỉ sẽ một mình giận dỗi, rốt cuộc cãi nhau đâu thắng được cốc chủ, còn về phương diện đánh nhau, Lục thiếu gia chưa từng nghĩ tới muốn cùng cốc chủ động thủ.
Hơn nữa, bọn họ ít nhiều có chút minh bạch vì sao cốc chủ thích trêu chọc Lục thiếu gia như vậy, chính là có đôi khi nhìn Lục thiếu gia mặt đỏ lên, bộ dáng tức giận cãi nhau đều rất đáng yêu.
Bất quá sự bình tĩnh này không có duy trì lâu lắm, Lục Vân Đình còn chưa có khôi phục ký ức, liền có người muốn tấn công Dược Vương Cốc.
Tô Đường nghe đến việc này, chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại hứng thú tăng vọt, "Hoắc, tấn công Dược Vương Cốc a, có ý tứ."
Thủ hạ đều muốn khóc, "Cốc chủ, ngài đừng ngồi đó nữa, bọn họ là muốn tấn công chúng ta, không phải người khác."
Tô Đường, "Ta biết a, không quan hệ, một đám ô hợp, các ngươi đi tra một chút, chân chính là chủ ý của ai."
Ôn Lương làm việc kiêu ngạo không phải là lần đầu tiên, không thể bởi vì nuốt cái Yêm Thành, liền đáng giá để bọn họ trừ bỏ nàng a, nếu không có ích lợi trước mặt, bọn họ đâu muốn bỏ ra sức lực mà tấn công nàng.
Thủ hạ cũng cảm thấy việc này quá kỳ quặc, tứ đại thế gia, nghe nói tất cả đều xuất động.
Lục gia còn chưa tính, nói là báo thù cho gia chủ nhà mình, thuận tiện cứu Lục Vân Đình trở về, mà Tiêu gia, lúc trước liên hôn không thành, hai nhà đều không còn quan hệ nữa rồi, hiện tại cư nhiên liếm mặt nói thay bạn cũ Lục Tòng Nhung báo thù, còn lại hai nhà, cách nói đều không sai biệt lắm, không phải vì báo thù cho cái này, cũng chính là vì báo thù cho cái kia.
Tô Đường hồn nhiên không để ở trong lòng, nghe thủ hạ truyền đạt tin tức, Lục gia cùng Giang gia căn bản là không tính toán vây công nàng, bọn họ tuy rằng phái người, lại chỉ là đi ngang qua sân khấu, còn về Tiêu gia cùng Việt gia, khuynh sào xuất động.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha ;)
Nàng suy nghĩ, lại suy nghĩ không thông, đơn giản đi tìm Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình mất trí nhớ, hiện giờ thấy nàng liền đau đầu, nhưng kỳ quái, nếu ngày nào đó nàng không có tới, hoặc là thời gian tới chậm, hắn lại không thoải mái, cái loại cảm giác kỳ dị này, lúc trước chưa bao giờ có.
Liền tỷ như hôm nay, Tô Đường cùng thủ hạ có việc muốn nói, tới tìm hắn khi đã là buổi chiều, sau đó liền nghe thủ hạ nói, Lục thiếu gia cả một buổi sáng chưa ăn cái gì.
"Đình Đình ~"
Thanh âm buồn nôn vang lên từ đình viện, Lục Vân Đình tức giận cả một buổi sáng, cái cảm giác không thể hiểu được tự nhiên biến mất, ngay cả nhũ danh lúc trước hắn cực kỳ ghét bỏ, đều cảm thấy ngoài ý muốn dễ nghe.
Hắn cảm thấy chính mình có thể điên rồi.
Đang nghĩ ngợi tới nên làm như thế nào để đem vị cốc chủ này đuổi đi, chỉ sợ nàng lại lăn lộn chính mình, kết quả hôm nay Tô Đường tới tìm hắn, quả thật là có chuyện quan trọng.
Nàng hỏi, "Đình Đình a, chàng có nhớ rõ, Lục gia có tâm phúc của chàng không?"
Lục Vân Đình khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Tô Đường, "Nga, không có gì, tứ đại thế gia muốn tới bao vây diệt trừ ta.
Bất quá thủ hạ của ta tra được Lục gia cùng Giang gia chỉ là gặp dịp thì chơi, bọn họ hiện tại là do chàng quản, chàng có thể tìm một người nào đó tới hỏi một chút không?"
Lục Vân Đình có chút ngồi không yên, tứ đại thế gia bao vây diệt trừ nàng mà còn gọi là việc nhỏ?
Đó là Lục gia cùng Giang gia gặp dịp thì chơi, vậy còn Tiêu gia cùng Việt gia đâu!
"Lúc trước nàng đến tột cùng làm cái gì?"
Tô Đường nhún vai, "Ai biết được, có lẽ là ta quá mức mỹ lệ, bọn họ ghen ghét đi."
Lục Vân Đình nhíu mày, "Nói chính sự đi, đừng nghịch ngợm."
"Được thôi." Tô Đường hỏi, "Vậy chàng có thể tìm tâm phúc tới hỏi một chút được không?"
Lục Vân Đình trầm mặc một lát, "Ta thử xem."
Sau đó, hắn đưa tới một vị thiếu niên mặt trét đầy phấn, trên đầu còn cài một đóa hoa mẫu đơn quyến