Chương 61: a tỷ, ta biết hết rồi
Editor: Nguyệt Phong
***
Sự tình phát sinh quá nhanh.
Các mỹ nhân còn lại giận dữ, linh khí quanh thân lập tức tăng vọt, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
- Rốt cục ngươi là ai?
Hàn quang trong mắt Nam Diên lạnh thấu xương, chậm rãi phun ra bốn chữ:
- Ma Vực, Ma hậu.
Mọi người đều biết, Ma Vực chỉ có một vị Ma hậu.
Các mỹ nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Các nàng thấy nữ tử này xinh đẹp ngút trời, còn tưởng rằng là vị muội muội nào đó Lăng Phong ca ca chưa kịp giới thiệu, không ngờ lại là Ma hậu mà Phệ huyết Ma quân mới vừa cưới không lâu!
- Tới đúng lúc lắm, chúng ta giết ma nữ này báo thù cho Phong ca!
Mỹ nhân áo tím vung tay lên, một cây roi màu tím ở không trung chuyển động vù vù, vừa ra tay là Thượng Phẩm Linh Khí.
Thù mới hận cũ gộp chung, chúng mỹ nhân dùng hết bản lĩnh mình có.
Các loại Linh Khí cao cấp và bùa chú cao cấp như giấy lộn ném ra.
Đáng tiếc tu vi của vị Ma hậu lãnh diễm trước mắt này cao thâm khó đoán, Thượng Phẩm Linh Khí trong mắt người ngoài có lực sát thương cực lớn nhưng không hề tổn thương cô chút nào!
Các mỹ nhân kinh ngạc.
Nam Diên từng bước tới gần, huỷ hoại pháp khí của các nàng, cũng từng bước từng bước mà... Đá xuống vách núi.
Tiếng thét chói tai không ngừng, nhưng bởi vì âm sắc khác nhau nên tạo thành khúc ca mỹ nhân kinh hồn.
Nam Diên: Lải nhải dài dòng như vậy làm cái gì, nhớ tình lang đến thế thì lăn xuống ở chung với hắn đi.
Những người này vô tội ư?
Liên quan gì đến cô đâu, cô cũng cảm thấy A Thanh nhà cô rất vô tội đó.
Huống chi những nữ nhân này đều đã song tu với "con cưng của trời", có một bộ phận khí vận trên thân, e là không dễ dàng chết như vậy.
"Con cưng của trời" vốn nửa chết nửa sống muốn tuyệt chỗ phùng sinh, lại phải chăm lo một đống hồng nhan tri kỷ, chẳng biết còn có thể thành công kích hoạt huyết mạch thần thú thượng cổ hay không.
Nghĩ đến việc A Thanh bị trọng thương, Nam Diên không hề trì hoãn, lập tức xé rách hư không trở về Ma Vực.
Chân vừa mới chạm xuống đất, Nam Diên đã nhận ra khác thường.
Mùi máu tươi gay mũi cộng với mùi gì đó hư thối chui vào mũi cô.
Ánh mắt Nam Diên trầm xuống:
- A Thanh?
- A tỷ...
Tiếng nói suy yếu vang lên, Bùi Tử Thanh từ trong góc đi ra.
Hắn vẫn mặc bộ quần áo đẹp đẽ trước khi đi, trên quần áo rất sạch sẽ, như là vừa mới thay.
Nhưng Nam Diên ngửi được mùi máu gay mũi phát ra từ trên người hắn.
Nam Diên thuấn di đến trước mặt hắn, ôm chặt eo hắn.
- Vì sao không bôi thuốc?
Rất nhiều linh đan diệu dược đều có thể nhanh chóng khép lại miệng vết thương ngoài da thế này.
Nhưng toàn thân A Thanh nhiễm đầy mùi máu, chứng tỏ hắn không có bôi thuốc, tùy ý miệng vết thương trên người thối rữa.
Tiểu ma nhện bị thương dựa cơ thể lên Nam Diên, duỗi tay ôm chặt cô, vùi đầu ở cổ cô, trầm giọng nói:
- Ta đánh nhau với người ta, bị trọng thương, vốn định làm a tỷ thương ta hơn một chút, cho nên không có xử lý miệng vết thương. Tuy nhiên sau khi ta trở về không gặp a tỷ, không thấy a tỷ ...
Tiếng nói nghe đáng thương vô cùng, như là sắp khóc đến nơi rồi.
- Có phải a tỷ không cần ta nữa không? Ta đợi tỷ đã thật lâu, trên người đau quá, đau quá...
Hắn hối hận cực kỳ, vì thử lòng a tỷ mà thiếu chút nữa hắn lại đánh mất a tỷ.
Bởi vì nhớ a tỷ, hắn dùng hết toàn lực, không đến ba ngày đã kết thúc chiến đấu.
Vốn tưởng rằng cho dù a tỷ phản bội hắn, cũng chỉ là trộm bản đồ địa hình và trận đồ phòng ngự của Ma Vực mà thôi, nhưng sau khi hắn trở về lại không thấy bóng dáng a tỷ đâu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trời sụp đất nứt, trong lúc nóng giận phun ra tâm đầu huyết.
Ngay lúc đó hắn chỉ có một ý niệm: A tỷ lại bỏ hắn đi.
Lần