Editor: Howaito Sakura
Tiểu Hắc Long: [Kí chủ, ngài có thể mạnh mẽ phóng ra mà. Dáng người ngài mạnh mẽ, tuy rằng không có đuôi cá, nhưng cũng có thể phóng ra mà. Dù sao ngài cũng là.. mỹ nhân ngư vương giả.]
Nam Nhiễm vừa nghe thấy liền lắc đầu nguầy nguậy. Con mẹ nó, dáng người mạnh mẽ cái gì chứ, xinh đẹp cái gì, nàng sẽ không bơi đâu.
Tiểu Hắc Long: [..]
Kí chủ có phải bị sóng biển đánh làm choáng váng không?
Nàng ôm Tây Nặc rất chặt, đầu tựa vào vai hắn, một câu cũng không nói, cả người nàng ướt sũng, nhìn qua rất chật vật.
Hắn khép mắt, nhìn bộ dạng chật vật của nàng, đúng là không nói gì. Rốt cục hắn đã hiểu được điều gì đó. Một tay hắn ôm eo nàng, một tay vuốt tóc bên tai nàng.
"Không nói được sao?"
Nam Nhiễm mở mắt, nhìn hắn một cái, sau đó liền nhắm lại. Tây Nặc thấy nàng hiếm khi thuận theo, đưa tay vén tóc nàng ra sau tai.
Vậy nên vừa nãy vì nàng không nói được nên mới trầm mặc, chứ không phải do nàng thích hoàng tử kia?
Tầm mắt hắn đảo qua, dừng lại trên bàn tay bị sưng đang bao thành bánh mỳ của nàng. Tay bị bao như vậy mà vẫn có thể nổi được.
Tí tách.
Nước chảy ra từ trong băng gạc.
Không biết vì sao, dạ minh châu lúc nãy còn mang vẻ mặt lạnh băng, bây giờ tâm tình lại tốt hơn rất nhiều. Hắn ôm Nam Nhiễm vào ngực, thái độ trong chốc lát liền thay đổi, hoàn toàn không có ý tưởng để mặc nàng chết đuối như ban nãy.
Hắn ngẩng đầu, đối diện là sóng biển cuồn cuộn, giao nhân nắm dạ xoa trong tay, đứng ở trong biển cả. Sóng ngày càng cuộn trào, nước biển dâng càng lên cao, giây tiếp theo như muốn đập tan đê biển thành cát bụi. Thanh âm chói tai của giao nhân vang lên. Nó phát ra tiếng cười hưng phấn, giơ dạ xoa đắc ý.
"Nam Nhiễm, ngươi là người buông tha cho thân phận