Giao nhân biến mất.
Biển cả dần dần trở nên yên tĩnh, nước biển rút từ từ. Tây Nặc ôm người trong lòng, rũ mắt nhìn nàng. Nhưng mà lực chú ý của Nam Nhiễm lại đặt trên cá tôm cua bị nước biển cuốn lên bờ cát.
Hắn buông tay, định thả người xuống, ai ngờ khi hắn vừa buông lỏng, hai tay nàng lại dùng sức ôm lấy cổ hắn, gắt gao không buông tay, liên tiếp dán vào người hắn.
Được rồi.
Hành vi này thành công lấy lòng hắn.
Bàn tay to của hắn vòng lại, ôm chặt người vào lòng, thanh âm khi nói chuyện có vẻ tốt hơn lúc nãy, tuy rằng vẫn còn rất lãnh đạm.
"Đói bụng?"
Hắn hạ mắt, con ngươi tối đen yên lặng nhìn nàng.
Nam Nhiễm gật đầu, nàng rất đói bụng. Nếu không phải do hai cái chân này không thể đi, nàng đã sớm bắt tất cả những thứ có thể ăn trên bãi biển này rồi, chứ không phải để cho một con cua nhỏ xíu chạy qua trước mặt như vậy!
Tây Nặc xoay người, ôm người đi về phía đê biển. Hắn tìm một nơi mát mẻ, thả người xuống. Nàng kéo vạt áo hắn, không buông tay, hai đôi con ngươi đen láy nhìn nhau.
Dạ minh châu này muốn đi đâu?
Nàng đã hết nóng rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn để nàng tiếp tục hạ nhiệt độ nữa?
Hiện tại nàng không biết bộ dạng của mình. Một thân váy màu xanh biển dán chặt vào người, lộ ra thân hình hoàn mỹ. Mái tóc vén sau tai, lông mi màu đen rung động, đôi môi đỏ mọng màu anh đào thật khiến người ta muốn hôn lên. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh kéo áo hắn, ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy trông mong, thật sự rất vô tội.
Hắn xoay người, con ngươi yên ả từ trước đến nay trở nên sâu thẳm hơn. Hắn cúi đầu, cụng trán với nàng. Hai người thân cận với nhau, đều nhận ra được hơi thở của đối