Hắn vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.
Nhưng hắn cũng đang dần tỉnh táo trở lại, mở mắt ra thì thấy được một khuôn mặt xinh đẹp, mắt hắn phóng đại tức thì, hơn nữa còn có nốt ruồi hiện rõ ở trong mắt hắn.
Hắn nghe được nữ nhân kia nói thầm một câu:
"Nhanh hạ nhiệt đi."
Đường Khô nhắm hai mắt lại.
Cứ cho đó là chỉ là giấc mông đi.
Một đằng thì nghĩ như vậy, đằng còn lại thì lấy tay ôm nữ nhân vào trong lòng của mình. Vì sợ rằng nàng ấy sẽ bỏ chạy đi, từ khi hắn sinh ra cho tới giờ, không biết rằng mình đã rơi vào cảnh khủng hoàng này bao lần rồi. Cơ thể hắn lạnh đến mức muốn ngất đi, đây là căn bệnh mà bấy cứ ai biết đều e ngại nó.
Rất nhiều lần hắn bị như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn sinh ra ảo giác như vậy. Dường như đêm cũng không quá là lạnh nữa.
Đêm khuya, ánh trăng chiếu vào.
Trừ y phục trắng nằm ở trên giường ra thì không thể nhìn thấy được cái gì.
Sáng hôm sau.
Đường Khô tỉnh dậy.
Hắn vửa mới mở mắt ra thì đã thấy một nữ nhân đang ở trong vòng tay của hắn.
Hắn nheo mắt lại.
Thì ra đêm qua là thật.
Đêm qua hắn nghe được câu nói kia cũng là sự thật.
Đôi mắt đen đang sáng rực bỗng chuyển sang tối đen như mực.
Rốt cuộc nàng ta vì cái gì mà phải làm đến như vậy?
Vì sao lại cứu hắn?
Đường Khô nhìn xuống thấy bộ dạng của Nam Nhiễm đang ngủ say.
Hiện giờ hai người như thế này, sợ là danh tiết của nữ nhận này đều bị hủy bỏ. Nàng vì cứu hắn mà không màng tới danh tiết, hơn nữa nàng cũng không hề từ chối bộ dang của hắn.
Lại còn lau người cho hắn nữa..
Đường Khô nhíu mày.
Lẽ nào nàng ta thích mình?
Biết được đáp án, đôi mắt của Đường Khô lại nhìn vào khuôn mặt của Nam Nhiễm. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, hai con mắt đen của hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Bỗng hắn thả lỏng tay đang ôm nàng ra, chỉ nằm ở đó. Một lúc sau, Nam Nhiễm đã dính lại, đầu thì rúc vào lồng ngực của hắn.
Đường Khô mím môi lại, ôm lấy nữ nhân này vào lòng.
Quả nhiên là nàng ta thực sự thích mình.
Đường Khô đang suy nghĩ thì hắn liếc nhìn phía cửa sổ rồi ngồi dậy.