Tần Nhất đi theo sau Đường Khô, hai người nhanh chóng biến mất ở ngoài sân. Tiểu Đào dựa vào tường ngất, rất lâu mới tỉnh lại. Tỉnh dậy một cái lập tức nhìn trái nhìn phải.
Tại sao mình lại ngủ nhỉ?
Nghĩ như vậy, nàng gãi đầu. Có lẽ là do hôm qua thức quá muộn chăng?
Nhìn vào khuê phòng của tiểu thử còn đóng cửa thì biết rằng tiểu thư vẫn chưa tỉnh. Vội vàng đứng dậy, đợi tiểu thư gọi đến.
Trong khuê phòng.
Nam Nhiễm đắp cái chăn bông dày nhễ nhại mồ hôi. Tay cô sờ giường bên cạnh thì thấy một lá thư, lá thư hơi nặng một chút, vô tình trượt khỏi đầu ngón tay của nàng rồi rơi xuống đất.
Phát ra một âm thanh khiến cho người đang mơ màng cuối cùng cũng tỉnh giấc. Nam Nhiễm mở to mắt, nhìn về phía bên cạnh đầu tiên.
Dạ minh châu biến mất rồi.
Mắt cô sáng rực lên, giây tiếp theo ngồi dậy:
"Tiểu Hắc đâu."
Nàng chậm rãi nói, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Hệ thống dường như biết ký chủ muốn hỏi gì lập tức lên tiếng:
"Kí chủ, hắn đi từ một nén nhang trước rồi ạ. Hắn ta để lại cho ngươi thứ gì đó ở dưới gầm giường hay sao ấy."
Báo cáo với ký chủ đã xong.
Nam Nhiễm mặc y phục rồi dời khỏi giường, nhưng không quên liếc nhìn bức thứ rơi trên mặt đất.
Haizzzzzz.
Ôm một Dạ minh châu nóng ngủ cả đêm, vốn nghĩ sẽ nhận được viên ngọc trai mát mẻ chứ lại không nghĩ tới Dạ minh châu biết mất chỉ để lại một đồ vật như này.
Tiểu Đào nghe thấy tiếng động ở bên trong liền nhỏ giọng hỏi:
"Thưa tiểu thư, Tiểu Đào đến rồi ạ."
Nói xong, Tiểu Đào không vội đẩy cửa vào. Vi nàng nhớ rằng bên trong phòng có một người đàn ông có bộ dạng cực đáng sợ.
Một hồi lâu, không thấy Nam Nhiễm lên tiếng trả lời. Tiểu Đào sợ tiểu thư xảy ra chuyện gì, lấy hết cam đảm đẩy cửa vào.
Vừa bước vào, ánh mắt vô thức nhìn về phía giường không thấy bóng của nam nhân kia. Tâm tư lo lắng của Tiểu Đào theo đó cũng dần dần thả lòng hỏi:
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Tiểu Đào.
Nhìn thấy