Đung đưa trong không trung một hồi lâu rồi rơi xuống lòng bàn tay Nam Nhiễm, nàng mở miệng:
"Ngươi cầu Bồ Tát chuyện gì?"
Tinh Chỉ lại lần nữa rơi huyết lệ thấm đẫm khăn trắng kia, môi run rẩy:
"Ta biết ta có tội, là ta hại chết phu quân, mong Bồ Tát phù hộ chàng, kiếp sau có thể sống tốt, cũng mong, có thể gặp lại chàng lần nữa."
Nam Nhiễm đem đóa hoa đào trong ta bóp nát, không chút kiêng kỵ:
"Đừng nhớ nữa, hắn đã chết rồi."
Nàng không chút do dự, phá vỡ ảo tưởng của Tinh Chỉ.
Tinh Chỉ đứng ử đó, mấp máy môi: "Ta, ta.."
Nam Nhiễm nhìn nàng ta nửa ngày không nói lên lời, liền mở miệng:
"Ai đánh ngươi, thì chính là đi tìm chỗ chết, đừng ngã trên mặt đất giống như một cái đầu gôc vậy."
Đời sau của phượng hoàng và ngư yêu mạnh nhất, lửa đốt bất tử, thủy yêm không chết, lại bị mấy tên lâu la một chút tu vi cũng không có khi dễ, chậc.. Nam Nhiễm cảm thấy, mình đúng thực là người tốt, vì chuyện người khác bị đánh mà rầu thối ruột.
Thống Tử: [..]
Tinh Chỉ hơi do dự, có chút hoảng loạn:
"Họ, bọn họ trách ta hại chết người nhà bọn họ."
Trong lòng Tinh Chỉ tự cảm thấy là nàng sai.
Nam Nhiễm chép chép miệng:
"Người là ngươi giết?"
Tinh Chỉ lắc đầu: "Không, không phải, nhưng bọn họ đều là bời vì ta.."
Lời mới nói được phân nữa đã bị Nam Nhiễm cắt ngang:
"Nếu lại thấy bọn họ, phải đánh gần chết mới thôi."
Cuối cùng, dưới dự do dự, Tinh Chỉ cũng gật đầu.
"Vâng."
Nam Nhiễm liếc tấm vải trắng trên mắt nàng một cái:
"Mảnh vải này không gỡ xuống được?"
Tinh Chỉ sờ sờ mảnh vải trên mắt mình:
"Có thể gữ, chỉ là ta luôn khóc, trong mắt lại mang huyết, sợ rằng sẽ dọa đến những người khác."
Nam Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm trên dưới Tinh Chỉ đánh giá. Mãi một lúc lâu sau, Nam Nhiễm đột nhiên mở miệng:
"Những kẻ khác liên quan gì đến ngươi? Thế nào lại cứ luôn nhắc tới?"
Bị đánh không đánh trả là vì người khác.
Không gỡ bịt mắt cũng là vì kẻ khác.
Thậm chí ba bước wuyf, năm bước khấu đầu bái Bồ Tát nhiều năm như thế,