Chỉ cúi đầu.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt dõi theo nhìn mặt trời đang lặn về hướng Tây.
Từ từ mở mắt. Không biết là do mặt trời hay vì điều gì, con ngươi của nàng màu đen, nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy nó lấp lánh ánh vàng.
Chờ đến lúc Nam Nhiễm tỉnh lại, mặt trời sớm đã rời núi, trời đã tối rồi. Nàng mở to mắt, bộ dạng lười nhác.
Có hai người đứng cạnh, Tiểu Đào cùng Tinh Chỉ. Lúc ánh mắt Nam Nhiễm lướt qua Tinh Chỉ, có dừng lại một chút, Tinh Chỉ đổi một bộ y phục khác, y phục màu đen, thắt cổ tay, nó tựa như y phục của nam nhân nhưng thực ra là một chiếc váy.
Tinh Chỉ tháo dải lụa trắng buộc trên mắt xuống, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Diện mạo Tinh Chỉ, thật là vô cùng có cảm giác thanh tú tinh tế. Liễu mày mi cong, làn da thanh tú, một đôi mắt hạnh mơ màng, môi hoa anh đào.
Tinh Chỉ cúi đầu, biết Nam Nhiễm đang nhìn nàng, bị người khác nhìn chằm chằm, nàng có chút không được tự nhiên.
Hướng Nam Nhiễm hành lễ: "Tiểu thư."
Nam Nhiễm dời ánh mắt đi, nhìn đến người Tiểu Đào, nàng nói:
"Đói bụng."
Cẩn thận nghĩ lại, một ngày vẫn chưa ăn cái gì.
Tiểu Đào nghe tiểu thư kêu đói, liền dở khóc dở cười, tiểu thư thật sự có thể một mình ăn hết của ba người.
Rõ ràng mỗi ngày tiểu thư chỉ ngủ, thế nào lại có thể ăn nhiều như vậy?
Về vấn đề này, Tiểu Đào cũng không nghĩ nhiều.
Tất nhiên, Nam phủ nuôi nổi, nàng chỉ sợ tiểu thư bị căng tròn đến hỏng thì làm sao.
Nàng khom lưng, đỡ Nam Nhiễm dậy, nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, buổi tối ăn ít một chút, không cần tiêu thực, buổi tối sẽ ngủ không ngon."
Nam Nhiễm vỗ vỗ bụi dất trên tay áo, không nói gì. Nàng nghe được, nhưng cũng không tính định ăn ít đi.
Ngắm nhìn ánh chiều rực rỡ của mặt trời đang lặn, lại nghĩ tới dạ minh châu, nàng vung tay:
"Quên đi, đừng chuẩn bị."
Tiểu Đào nhìn về phía Nam