Khi Lý cô cô chết, chỉ có cái chiếu làm bạn với xác bà. Có lẽ bà ta đã chuẩn bị sẵn quan tài cho mình, nhưng người cũng đã chết rồi, ai biết có còn quan tài nữa không.
Của cải Lý cô cô bà không thể mang hết đi, lòng ma ma quản sự vô cùng nóng nảy, tới đó bà sẽ đến lục soát kiếm chút đồ.
Phù Gia thấy Lý cô cô ho kịch liệt, duỗi tay vỗ vỗ lưng Lý cô cô, giúp bà thuận khí. Rốt cuộc Lý cô cô cũng ngừng ho, nhưng vì cơn ho đã tiêu hao quá nhiều hơi sức, khiến mặt bà như giấy thếp vàng.
Lý cô cô cực kỳ kháng cự sự tiếp cận của Phù Gia, nhưng bà không còn sức lực để từ chối. Khi bà gắng sức để nói, cả người bà đổ đầy mồ hôi, hoa mắt chóng mặt khó thở, ngay cả thở tiếp cũng khó khăn.
Phù Gia hoàn toàn bỏ qua sự kháng cự của Lý cô cô, kéo tay Lý cô cô qua để cô bắt mạch. Cặp lông mày của cô nhíu nhíu, biểu cảm cũng cực kỳ sinh động, khiến cho Lý cô cô và ma ma quản sự xem đến nỗi ngây ngẩn.
Hệ thống: “Cô còn biết xem bệnh à?”
Phù Gia: “Không biết.”
Hệ thống:…
Cô không biết xem bệnh mà còn chạy đi xem cho người khác. Cô có biết là mình đang coi mạng người như cỏ rác không hả. Nếu chữa chết người thì cô phải đền mạng đó.
Ma ma quản sự đợi lúc lâu, thấy Phù Gia bắt mạch mãi cũng chưa có kết quả, sốt ruột hỏi: “Thấy sao hả?”
Quá nghiêm trọng rồi, không cứu được nữa, chờ chết đi!
Phù Gia nói: “Tình huống của cô cô có hơi nặng, ta phải xem kỹ chút, hay là ngươi đi trước đi.”
Tròng mắt ma ma quản sự xoay vài vòng: “Vậy thì ngươi lo khám bệnh cô cô cho tốt đi.” Dù sao nếu Lý cô cô xảy ra chuyện, kẻ xui xẻo chính là tiểu nha đầu này.
Cứ một hai phải ôm việc vào người, cho vừa.
Vẻ mặt Lý cô cô càng trở nên khó coi, đến nỗi bộ ngực cũng phập phồng nhanh hơn, bà khó khăn nói: “Trương ma ma ở lại.”
Trong phòng chỉ còn lại bà với nha đầu này. Từ đầu đến cuối bà ta không tin nha đầu này sẽ biết y thuật.
Mệnh của bà phải chấm dứt rồi!
Trương ma ma hoàn toàn
không để vào tai. Nếu bây giờ Lý cô cô còn khỏe mạnh, thì Trương ma ma ước gì có thể lắc lư trước mặt Lý cô cô để tăng sự tồn tại. Thế nhưng giờ, bà ta tuyệt đối không có suy nghĩ này, không muốn đi nịnh hót một người sắp chết.
Trương ma ma xoay người đi không chút lưu luyến, lúc Trương ma ma đi ra cửa, ánh sáng trong mắt Lý cô cô tan biến.
Chờ tới khi Trương ma ma mất hút, Phù Gia mới nói với Lý cô cô: “Cô cô ơi, hình như cô cô bị trúng độc rồi đó.”
Lý cô cô quay đầu lại, mở to mắt nhìn Phù Gia, bộ ngực nhấp nhô liên hồi, từ trong lồng ngực truyền ra tiếng thở, tựa như cái kéo ống thổi.
Bỗng nhiên Lý cô cô vươn tay kéo lấy Phù Gia, rất vội vàng, dường như bà ta đã bắt được hy vọng sống.
Trúng độc, có phải sẽ có thuốc giải không. Có lẽ bà còn có thể sống, nàng ta nói, nàng ta nói, bệnh của bà nặng như vậy gấp gáp như vậy, hóa ra là trúng độc.
Là ai, là kẻ nào hạ độc bà.
Lý cô cô nói với Phù Gia: “Chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, ngươi muốn gì cũng được.”
Phù Gia chớp mắt một cái: “Cô cô, ta không cần gì nhiều, chỉ muốn được ăn no thôi.”
Ngay lập tức, Lý cô cô nói: “Chỉ cần ta có ăn, thì ngươi cũng có.”
Phù Gia lắc đầu nói: “Cô cô, ta không chỉ muốn mỗi ta được ăn no, mà ta còn muốn tất cả bọn họ đều được ăn no.”
Trong ánh mắt ảm đạm của Lý cô cô thoáng hiện lên một tia giật mình, nhìn ánh mắt trong veo của Phù Gia, nhất thời im lặng.
Phù Gia nói: “Mọi người đều không được ăn no, thì sao có sức mà làm việc chứ, càng không có sức phục vụ sinh hoạt của quý nhân.”
Không biết tại sao vẻ mặt của Lý cô cô lại dịu xuống, nói với Phù Gia: “Đôi lúc, ngươi đối xử tốt với bọn họ, ngược lại bọn họ còn không biết tốt xấu, càng muốn được nhiều thứ hơn.”