Lý cô cô nói vài câu thì ngừng lại, thở không ra hơi: “Có những kẻ chỉ sợ uy quyền nhưng không có đức hạnh.”
Phù Gia:…
Thật sự cô không thể hiểu nỗi. Bọn họ làm việc trong cung là để kiếm miếng ăn, cuối cùng ở Dịch Đình, không chỉ bị cắt xén tiền công, mà ngay cả cơm cũng không được ăn no.
Bất kể là chủ nghĩa tư bản hay là chủ nghĩa phong kiến, đều không phải là người!
Chắc chắn Lý cô cô đã cắt xén rất nhiều tiền. Bây giờ nằm ở đây như một con chó chết, mấy đồng tiền đó của bà ta cũng chẳng xài được.
Phù Gia chỉ nói: “Cô cô có thể cho bọn họ được ăn no, có đồ ăn ngon hơn một chút không.”
Lý cô cô còn muốn Phù Gia cứu mình, đành nói: “Được, sau này đồ ăn ở Dịch Đình sẽ được thay đổi. Ngươi, ngươi có thể cứu ta không?”
Phù Gia hơi do dự: “Ta thấy triệu chứng của cô cô khá giống bị trúng độc rắn. Lúc nhỏ, ta từng bị rắn cắn, nhưng ta gượng qua được. Sau này khi bị loại rắn đó cắn, ta cũng chẳng bị gì cả.”
“Chẳng qua có rất nhiều loài rắn, ta cũng không biết đó có phải là loại rắn trước đó cắn ta không.”
Trong lòng Lý cô cô loạn lên: “Vậy giờ phải làm sao đây, ngươi cứu ta bằng cách nào?”
Phù Gia lấy một cây dao nhỏ, nhẹ rạch ngón tay, đưa ngón tay đang chảy máu tới trước miệng Lý cô cô: “Cô cô mau uống đi.”
Vẻ mặt Lý cô cô có hơi phức tạp, hé miệng nuốt máu xuống, mùi máu tươi lan đầy khoang miệng suýt nữa khiến Lý cô cô nôn ra. Nhưng nghĩ đến thứ này sẽ cứu được mạng mình, bà miễn cưỡng nuốt xuống.
“Ngươi, ngươi tên gì?” Lý cô cô hỏi.
Phù Gia: “Ta tên Hồng Uyên.”
“Hồng Uyên, cho ta chén nước.” Lý cô cô nói với Phù Gia.
Phù Gia xoay người rót trà cho Lý cô cô, cô nói: “Cô cô, là nước lạnh.”
Lý cô cô thở dài: “Trong cung này là thế đấy, phủng cao thải thấp*.” Bà vẫn uống vào chén nước lạnh. Ngày xưa không biết có bao nhiêu người vây quanh bà.
*Phủng cao thải thấp: nịnh hót cấp trên, ức hiếp
kẻ dưới.
Không biết có phải là do uống máu hay không, mà Lý cô cô cảm giác cơ thể mình bắt đầu có chút sức, nhìn vết thương của Phù Gia: “Ngươi là một đứa trẻ tốt, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta chắc chắc sẽ làm được.”
Hai mắt Phù Gia lập tức sáng lên: “Cảm ơn cô cô.”
Tâm trạng Lý cô cô tốt lên một chút, hỏi: “Ngươi còn muốn thứ gì khác không?”
Phù Gia lắc đầu: “Hết rồi cô cô, với lại, chưa chắc gì máu của ta có ích.”
“Có ích chứ.” Trong lòng Lý cô cô ngập tràn hy vọng, nhìn Phù Gia như bảo bối.
Máu của Phù Gia chính là bảo bối.
Lý cô cô rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, bà nặng nề ngủ mất. Phù Gia đi ra ngoài đóng lại cánh cửa, lại trở về giã gạo.
Trương ma ma thấy Phù Gia, hỏi: “Cô cô sao rồi?”
Phù Gia không nói gì chỉ lắc đầu. Trương ma ma “chậc” một tiếng. Quả nhiên Lý cô cô sắp chết rồi, bà còn nghĩ có thể cầu phú quý trong hiểm cảnh, chạy tới nịnh nọt, kết quả phát hiện không trị được, đành trợn mắt rời đi.
Hệ thống hỏi: “Thật hả?”
Phù Gia: “Cái gì cơ?”
Hệ thống: “Trúng độc rắn, uống máu của cô sẽ hết?”
Phù Gia: “Giả đó.”
Hệ thống:…
Thật là, tin ngươi mới lạ.
Ta thật ngu ngốc khi tin ngươi, Phù Gia là kẻ đứng đầu trong mấy chuyện xằng bậy này.
Buổi tối, Phù Gia lại ghé tới cung của tiểu thái giám kia. Cung điện hoang tàn đó có thể trở thành căn cứ bí mật ấy chứ.
Nếu chiếm nơi ở của đứa nhỏ kia, Phù Gia cũng không ngại chia cho hắn chút thức ăn.
Dịch Yếm vẫn luôn đợi Phù Gia, nghe được tiếng mở cửa phòng, ánh mắt u ám của hắn lóe lên một tia sáng.
Lần này Phù Gia ăn bún ốc, món ăn nặng mùi kinh khủng.