Tài xế của Thẩm Lâm Thần vẫn luôn ở cửa hội sở Cực Dạ chờ, khi hắn thấy Thẩm Lâm Thần ôm một người từ hội sở đi ra, hắn ta có chút kinh sợ.
Hắn làm tài xế cho người nắm quyền Thẩm gia đã nhiều năm, mấy năm nay, bên cạnh Thẩm Lâm Thần hắn chưa bao giờ gặp qua bất luận một người nào có thể thân cận anh ta, mặc kệ là nam hay nữ.
Bao nhiêu người muốn bò lên trên giường anh ta, nhưng từ trước nay đều không ai thành công.
Tài xế đầy bụng tò mò, lúc xuống xe mở cửa theo bản năng nhìn thoáng qua người được Thẩm Lâm Thần ôm trong lòng ngực.
Là một thiếu niên, mặc bộ tây trang đen rộng, khuôn mặt diễm lệ giống như búp bê xinh đẹp tinh tế, da thịt trắng nõn trong sáng, bị bao lấy bởi tây trang màu đen, thoạt nhìn mỏng manh yếu ớt.
Hai gò má đỏ bừng, nhiễm diễm sắc câu tâm đoạt phách, đôi mắt mê mang xinh đẹp che bởi một tầng sương mỏng, nhìn một cái liền dễ dàng hãm sâu vào trong đó, không thể dứt ra được.
Lông mi theo hô hấp nhẹ nhàng run rẩy, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, phảng phất một cọng lông vũ nhẹ nhàng ở trong lòng cọ qua, quyến rũ đến cực điểm.
Đôi môi kiều diễm ướt át khẽ mở, miệng khô lưỡi đắng, hận không thể đem thiếu niên trước mắt ôm vào ngực hung hăng hôn một cái, làm trên người cậu nhiễm hơi thở của hắn.
Liền như vậy nhìn thoáng qua, tài xế cả người đều bị thật sâu mê hoặc, căn bản là vô pháp dời đi tầm mắt, liền hãm sâu vào.
Thẳng đến một đạo ánh mắt mang theo sát ý lạnh như băng dừng ở trên người hắn, lưng giống như bị kim chích, làm hắn cả người đột nhiên rùng mình, trong nháy mắt phục hồi tinh thần.
Tài xế sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám nhìn Thẩm Lâm Thần, chỉ cúi đầu mở cửa xe, để thuận tiện đem người ôm vào ghế sau.
Lục Sanh cả người đều nằm ở trong ngực Thẩm Lâm Thần, trong mắt ẩn ẩn xẹt qua một tia ảo não cùng bực bội, tuy rằng cậu là cố ý câu dẫn Thẩm Lâm Thần, nhưng là cậu hoàn toàn không nghĩ tới lại bị dược tính khống chế đến hào phóng lớn mật đến như vậy.
Cơ hồ dùng hết tất cả