Sáng sớm hôm sau, khi Lục Sanh tỉnh lại, cả người đau nhức, đặc biệt là thắt lưng, đau đến mức cậu không muốn cử động.
Thái dương khẽ giật, tối hôm qua cậu tìm đường chết mà khiêu khích nam nhân kia, kết quả ở trên giường bị hung hăng xử phạt một phen.
Lục Sanh chịu đựng đau nhức, từ trên giường ngồi dậy, miễn cưỡng nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên thay.
Thẩm Lâm Thần còn ngủ say, nam nhân này khi ngủ đều là một gương mặt cao lãnh cấm dục, quả thực cùng tối hôm qua bộ dáng cầm thú kia một trời một vực, trước mắt bộ dáng thần thanh khí sảng khiến cậu thấy tức giận.
Xoa xoa cái eo đau nhức của mình một lúc, Lục Sanh trừng mắt Thẩm Lâm Thần, ở trên người sờ soạng một vòng, tìm thấy một tờ trăm tệ bị nhàu nát.
Cậu đem tiền ném ở trên tủ đầu giường, bên cạnh còn để lại một câu.
"Đêm qua, tuy rằng kỹ thuật của anh kém, nhưng là giá mà anh nên có tôi cũng không thể không cho anh, miễn cho anh nói tôi keo kiệt!"Những lời này, Lục Sanh cố ý lưu, tưởng tượng đến lúc nam nhân kia tỉnh lại nhìn đến nhất định sẽ tức giận đến bốc hỏa, cậu liền cong môi cười xấu xa.
Đem tiền ném xuống, cậu chống eo, cũng không quay đầu lại mà mở cửa rời đi.
Lục Sanh rời đi không bao lâu, Thẩm Lâm Thần liền tỉnh.
Anh ta đã thật lâu không ngủ thoải mái đến như vậy, vốn tưởng rằng tỉnh lại sẽ nhìn thấy thiếu niên giống như yêu tinh đêm qua kia, không nghĩ tới lại chỉ nhìn đến cả phòng yên tĩnh.
Đôi mắt đen hơi híp lại, anh ta đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một tờ trăm tệ, còn có câu nói kia.
Anh ta mặt lạnh nhìn lướt qua, một trăm tệ, a, thật đúng là không keo kiệt!Môi mỏng hơi nhấp, gợi lên một nụ cười hứng thú, đáy mắt ám mang xẹt qua tia nguy hiểm.
Anh ta coi trọng con mồi, muốn chạy, không dễ dàng như vậy!Lục Sanh ra phòng liền ở trong đầu kêu gọi 444, "444, cho ta đổi một liều nước thuốc thoải mái, bao nhiêu tích phân?"Một lát trở về còn có một vở kịch hay muốn diễn, cậu cần thiết bảo trì một trạng thái tốt, mới có thể đem vai của mình diễn tốt đến một cách hoàn mỹ.
【 đại đại, ngươi lần sau trước khi lái xe có thể hay không nói trước một tiếng, ta bị nhốt ở phòng