Cô chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy, rút tay ra khỏi bàn tay của anh, cô lên tiếng:
- Em có chút chuyện cần xử lý, anh đứng đây đợi em một chút.
Hứa Hoài Chu nhìn theo cô rời đi, anh nhấp môi, ánh mắt ủ rũ nhìn xuống sàn.
Khả Lạc vừa chạy ra khỏi cửa tiệm, cô kiếm bóng dáng của Hạ Cửu Dương, thấy anh đang đứng dựa vào xe, cô vội chạy về phía anh.
Tóc được Hạ Cửu Dương vuốt cao lên, lộ rõ toàn bộ ngũ quan, anh mang theo một chiếc kính, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, mỗi một chiếc cúc đều được cài ngay ngắn, bất chợt cô nhận định về anh chỉ có bốn chữ.
Văn nhã bại hoại.
Hạ Cửu Dương cúi đầu nhìn Khả Lạc, anh thở dài nói:
- Chúng ta rời đi thôi.
Cô sững người, ngơ ngác nhìn anh:
- Gấp vậy sao? Chẳng phải thế giới này không giới hạn thời gian sao?
Hạ Cửu Dương mím môi, anh lên tiếng đáp:
- Cửa tiệm có vị khách đang chờ, chúng ta phải trở về liền.
Cô bất lực đồng ý, sau khi dặn anh đứng đợi thì chạy nhanh vào cửa tiệm, thấy Hứa Hoài Chu vẫn đang đứng chờ, cô nhẹ mỉm cười:
- Món quà gì thế?
Cô chậm rãi đi lại phía anh, ánh mắt Hứa Hoài Chu sáng lên, anh vội chạy phía sau tiệm.
Khả Lạc vươn tay xoa xoa thái dương, lại lần nữa phải nói tạm biệt thế giới rồi.
Cô đưa mắt nhìn cửa tiệm hoa, ánh mắt đảo một vòng liền dừng lại ở quyển sổ tay ghi chú của Hứa Hoài Chu, cô mở quyển sổ ra, từ từ lật từng trang giấy, thì ra gần phân nửa quyển sổ tay này đều ghi về cô.
Có nơi cô làm việc, sở thích của cô, vẻ ngoài của cô, tính cách của cô, thậm chí còn có bức hình chụp cô được dán vào.
Khả Lạc thở dài, cô kiên quyết xé từng trang giấy liên quan đến bản thân, nhìn quyển sổ càng lúc càng mỏng lại, ánh mắt cô thoáng chút đượm buồn.
Cầm bút lên, cô nhanh chóng ghi ra dòng chữ nhỏ vào trang đầu của quyển sổ, sau đó liền chạy đi.
Lúc Hứa Hoài Chu quay trở lại, tay anh cầm theo một chậu hoa linh lan, hoa đã nở, xinh đẹp lại yếu ớt, nhìn tay anh nâng niu chậu hoa cũng đủ biết anh yêu thích chúng đến cỡ nào.
Nhìn xung quanh cửa tiệm không thấy cô đâu, chỉ thấy một vài người khách đang tiến vào, cơn gió buổi sớm thổi vào cửa tiệm khiến cho quyển sổ đóng lại, che mất dòng chữ nhỏ.
Mãi đến tối muộn, vào lúc anh cần phải ghi chú lại những thứ quan trọng trong ngày, lòng Hứa Hoài Chu có chút hụt hẫng, anh vốn định tặng chậu hoa linh lan cho cô, sẵn dịp tỏ tình cô một lần nữa, nào ngờ cô đã rời đi.
Hứa Hoài Chu hốt hoảng nhìn quyển sổ mỏng hơn bình thường, anh vội lật từng trang giấy, những thứ anh ghi về cô mất cả rồi...
Cuối cùng anh cũng phát hiện ra dòng chữ viết tay của cô, nhỏ nhắn lại đủ