Cốt truyện đã đi lệch hoàn toàn so với sắp đặt, nữ chủ Mộc Trà ấy vậy mà lại nên duyên với em trai nguyên chủ - Thời Lễ.
Nữ chủ xin vào công ty Thời gia làm việc, với tính cách kiên cường lại nhiệt huyết, ấm áp lại thấu hiểu lòng người của cô ấy, Thời Lễ ban đầu vì thấy Mộc Trà có vài phần giống chị của anh ấy mà để tâm đến cô ấy nhiều hơn, có vẻ nữ chủ đã trở thành thế thân của Thời Lâm.
Xem đến đây, Khả Lạc nhíu mày:
- Ta không ngờ Thời Lễ lại là người như vậy, cảm thấy nữ chủ có chút đáng thương.
Hạ Cửu Dương nhướng mày, anh lại không nghĩ vậy:
- Ngươi yên tâm, dưới hào quang nữ chủ chẳng bao lâu Thời Lễ cũng sẽ xiêu lòng với cô ấy thôi.
Quả thật như lời anh nói, Thời Lễ cuối cùng cũng bị Mộc Trà cảm hóa, hai người cùng nhau trải qua những trắc trở, rào cản của gia đình, xã hội để đến với kết thúc viên mãn.
Về phần nam chủ Hứa Hoài Chu, anh ấy đã gặp mặt nữ chủ nhưng hai người không có nảy sinh tình cảm, chỉ đơn thuần là người qua đường.
Đến cuối đời, anh vẫn độc thân, mọi người không ai biết, chỉ riêng anh biết anh đang đợi một người, cho dù người đó không đến, anh vẫn sẽ đợi.
Màn ảnh biến mất, cô cứ ngỡ đã chiếu hết những cảnh quan trọng nên cũng không nói gì thêm nhưng thật ra vẫn còn một thứ bị che giấu.
Nam chủ Hứa Hoài Chu trong một lần đi ngang qua công ty của cô, anh ngước mắt nhìn tên công ty, chẳng hiểu sao anh cảm thấy nơi này có một ai đó rất quan trọng với mình nhưng cho dù cố nhớ anh cũng không thể nhớ ra được, khi quay về tiệm anh gấp rút mở quyển sổ ghi chú ra, tỉ mỉ lật từng trang thì phát hiện đã có rất nhiều trang giấy bị xé, bất chợt nước mắt anh ấy chảy dài, Hứa Hoài Chu nức nở:
- Tại sao lại không để tôi nhớ đến người.
Tình cảm của Hứa Hoài Chu dành cho cô nhiều hơn những gì mà cô nghĩ.
Có lẽ vì vậy nên Hạ Cửu Dương càng không thể để cô biết được.
Anh bật một bản nhạc dương cầm nhẹ nhàng, là bản mà Khả Lạc thích nhất, Hạ Cửu Dương nhắm mắt, nhẹ giọng nói:
- Lạc Lạc, xin lỗi.
Ta lại thất hứa với ngươi một lần nữa rồi.
Khả Lạc nhấp môi, cô vốn không để tâm gì nhiều, nghe anh nói vậy cũng chỉ gật đầu cho qua.
Bản nhạc ngắn ngủi dần kết thúc, đó cũng là lúc hai người rời đi...
Lúc quay trở về tiệm sách, Khả Lạc chậm rãi từ cầu thang đi xuống, Hạ Cửu Dương bây giờ cũng đã trở lại hình dáng hồ ly, bay lơ lửng cạnh Khả Lạc:
- Ta có chuyện tốt thông báo cho ngươi đây.
Cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu, thắc mắc hỏi:
- Chuyện gì?
Tiểu Cửu vẩu đuôi, vẻ mặt kiêu ngạo lên tiếng:
- Ta bây giờ đã có thể cùng ngươi xuyên vào nhân vật trong các câu chuyện rồi.
Ngừng một chút, Tiểu Cửu vươn móng vuốt nhỏ chạm vào vai Khả Lạc, thở dài