Trưa hôm đó, Chương Sơ Mặc từ bên ngoài bước vào phòng ngủ, anh liếc thấy ngăn tủ có dấu vết mở ra, trong lòng hơi sững sờ, chân mày bất giác nhíu lại.
Ngăn tủ bị anh mở ra, vừa nhìn một cái, anh liền biết một thanh đoản đao đã bị mất, nhớ trong nhầm lưỡi đao ấy sắc nhất nhì trong số đoản đao mà anh có, kích thước lại nhỏ, rất tiện để giấu trong người.
Mắt thường cũng có thể phát hiện gương mặt anh lúc này rất tệ.
Anh rời khỏi phòng, giương mắt nhìn Khả Lạc đang ngồi, mắt hai người vừa khéo đối diện nhau.
Tay cô cầm ly nước hơi run, nước trong ly trực tiếp đổ xuống sàn, vung vẩy dính lên chân cô, Chương Sơ Mặc hơi nheo mắt, thả chậm giọng:
- Ngồi yên.
Nói rồi anh cầm khăn đi lại phía cô, quỳ thấp xuống lau nước đọng trên chân cô, trước sự ngỡ ngàng của Khả Lạc, anh hôn lên mu bàn chân cô, từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở ngón chân trắng trẻo của cô.
Khả Lạc cụp mi, nhìn chăm chăm anh, như cảm nhận được tầm mắt cô, anh nâng mí mắt nhìn lại, khóe môi gượng ra nụ cười:
- Lăng Hy, chị sẽ không làm tổn thương tôi chứ...?
Cô hơi khựng người, tầm mắt né tránh anh, lòng Chương Sơ Mặc hụt một nhịp, anh tự dặn lòng tất cả chỉ là anh tưởng tượng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần an ổn ngoan ngoãn ở cạnh cô thôi...
Nhưng trời như muốn xé nát vọng tưởng của anh, khi cô ôm lấy anh, lưỡi đao lạnh ngắt đâm thẳng vào bụng anh, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cô, hơi nghiêng đầu:
- Muốn giết tôi thì phải đâm sâu hơn.
Nói rồi anh đặt tay mình lên tay cô, dùng lực một chút thì thanh đao đã chui vào sâu hơn, đồng tử cô phóng đại, tay nhanh chóng rút trở về.
Chương Sơ Mặc điên rồi...
Anh nhào về phía cô, mặc kệ máu ở bụng đang chảy dài, nhỏ giọt xuống sàn.
Tay anh bóp chặt cổ cô, nhìn cô vì hít thở không thông mà mặt từ đỏ thành trắng, anh gằn giọng:
- Tại sao lại muốn giết tôi!!
Chẳng phải chị yêu tôi sao..?
Móng tay Khả Lạc bấu vào trong tay anh, cô cố hít thở, run rẩy nói:
- Xin lỗi...
Cuối cùng anh vẫn là không nỡ xuống tay, quay đầu bỏ mặc cô liền rời khỏi nhà.
Cô ngồi bệt xuống sàn, cố gắng hít lấy oxi, Tiểu Cửu buồn rầu lên tiếng:
- Ngươi cần gì phải làm vậy?
Cô phủi phủi người đứng dậy, gương mặt khôi phục lại trạng thái bình thường:
- Thanh thù hận giảm rồi, nếu không làm vậy chắc nhiệm vụ sẽ không hoàn thành đâu.
Ngưng lại một chút, nhìn máu còn dính trên tay mình, cô nhấp môi:
- Ngươi đừng lo, vết thương ấy không đâm trúng chỗ hiểm, nam chủ chỉ bị mất máu, băng bó lại là ổn.
Cùng lắm lúc về cô không lấy thù lao của nguyên chủ là được, dù sao cũng là lỗi của cô.
Trời vào khuya, sương lạnh phủ xuống bả vai Chương Sơ Mặc, vết thương ở bụng anh đã băng bó lại, bây giờ không muốn đến quán rượu, lại