Cuối cùng mọi người cũng đến trước nhà ăn Nhật, rôm rả kéo nhau bước vào.
Khi tất cả mọi người đều có chỗ ngồi, menu món được đưa lên, Trạch Duy Bách lên tiếng:
- Mọi người muốn ăn gì, hôm nay tôi trả tiền.
Tiếng hoan hô vang lên, mọi người vui vẻ chọn món.
Trạch Duy Bách đưa menu cho Khả Lạc đang ngồi cạnh anh, nói:
- Cô chọn món đi.
Khả Lạc gật đầu, nhận lấy cuốn menu, tay cô như vô tình phớt nhẹ, chạm vào tay anh, Trạch Duy Bách ngượng ngùng rút tay về.
Anh nhìn Khả Lạc chọn món, khóe môi vô ý mà nhếch lên, tâm tình anh có chút vui sướng.
Tiết Dung đi về phía Trạch Duy Bách và Khả Lạc, cô ngồi xuống cạnh Trạch Duy Bạch, mềm giọng nói:
- Tôi ngồi đây có được không? Duy Bách~
- Cô cứ ngồi đi.
Tiết Dung mỉm cười thích ý.
Đồ ăn dần được đưa lên, ai nấy đều lo lấp cái bụng đói, Khả Lạc gắp một miếng thịt to, cho vào miệng mà nhai.
Bỗng cô thấy Trạch Duy Bách đang nhìn cô, gượng cười, hỏi:
- Boss, anh có muốn ăn không?
Tiểu Cửu nghe Khả Lạc nói liền sặc nước miếng, lên tiếng kêu Khả Lạc " Ngốc này, nam chủ không ăn được thịt mỡ, ngươi rủ hắn ăn làm chi hả."
Tiết Dung nghe vậy liền xen vào:
- Không đâu, anh ấy không thích ăn thịt có mỡ, còn kén ăn nữa, không ăn hẹ và hành, củ cải cũng không ăn được.
Nói xong, Tiết Dung hãnh diện, nhân vật do cô tạo ra thì cô đương nhiên nhớ rõ tính cách của họ từ việc lớn đến từng chi tiết nhỏ
Trạch Duy Bách có chút bất ngờ vì Tiết Dung hiểu rõ về anh như vậy, anh gật gật đầu tỏ vẻ Tiết Dung nói đúng.
Hành động này của Trạch Duy Bách như cổ vũ lòng hiếu thắng của Tiết Dung, cô ta đắc ý, nói với Khả Lạc:
- Tôi cứ nghĩ trợ lí Tiêu biết rõ những thói quen của giám đốc Trạch chứ, nếu tôi mà làm trợ lí, tôi nhất định sẽ quan tâm từ những chi tiết nhỏ nhất.
Trạch Duy Bách cũng có chút tán đồng trong lòng, anh thật sự mong trợ lí của mình có thể để ý những chi tiết nhỏ nhất, hiểu rõ về anh.
Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt Khả Lạc hối hận xen lẫn buồn bã, cô thấp giọng nói:
- Xin lỗi, tôi không nghĩ đến là anh không ăn được, là lỗi của tôi, chỉ là tôi thấy món này ăn khá ngon, tôi cũng muốn anh được nếm thử.
Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, nếu muốn trách thì anh cứ trách tôi.
Tiểu Cửu giật giật khóe miệng, thầm đặt câu hỏi " Ai vậy nhỉ? Ai nhập Lạc Lạc rồi? Con bé " bạch liên hoa " này là ai vậy? "
Trạch Duy Bách nghe Khả Lạc nói thì có chút xiêu lòng " Dù sao đây cũng không hẳn là lỗi của cô ấy, cô ấy chỉ là có ý tốt muốn mình ăn thử thôi mà.
" Anh gắp một miếng thịt khác để vào bát của Khả Lạc, nói:
- Tôi không trách cô, ăn đi.
- Cảm ơn boss.
Khả Lạc cười rộ lên, lúm đồng tiền bên má cô lấp ló hiện ra, vừa trong sáng lại đáng yêu, Trạch Duy Bách cũng bất giác cười theo.
Tiết Dung tay đã sớm nắm thành đoàn, thầm nói xấu " đứa con gái cưng " trong tác phẩm của mình, Tiết