Từ khi Khả Lạc rời đi khoảng hơn hai năm, nước Sở có nhiều thay đổi, Giang Kỳ tạo phản thành công, được tôn lên làm vua, anh cho người thay đổi lại bộ máy nhà nước, ban nhiều chính sách kinh tế mới, nhờ những sách lược khôn khéo của mình, Giang Kỳ hoàn toàn chiếm được lòng dân, trở thành vị vua tài giỏi.
Tiếc là, đến cuối quãng đời của mình, anh vẫn không lập hoàng hậu.
Từ khi lên ngôi, Giang Kỳ cũng theo ý các cựu đại thần, lập thêm phi tần, duy chỉ ngai hoàng hậu là anh không nghe theo ý kiến của các đại thần, trong lòng mọi người ai cũng thầm hiểu, người trong lòng của Giang Kỳ cũng là người anh muốn lập làm hoàng hậu đã rời đi mãi rồi.
Cả đời này của Giang Kỳ, anh chỉ duy nhất cúi đầu trước Ái Lạp cô nương, nàng là ngoại lệ nhưng không phải là mãi mãi.
Về phần nam nữ chủ, Ngạo Nhất Luân ngày ngày sống chung với Lương Tiểu Tuyết tật nguyền, kèm theo gương mặt với vết thẹo xấu xí, anh dần chán ghét cô ta ra mặt.
Ngạo Nhất Luân từng cưới một vị thiếp, người ta đồn rằng, vị thiếp của Ngạo Nhất Luân rất yêu kiều, sắc xảo, vị thiếp này còn rất thích mặc y phục màu đỏ, nói đến đây, một vài người cũng dần biết lý do tại sao Ngạo Nhất Luân lại cưới vị thiếp đó.
Chỉ tiếc cho vị thiếp thân đó, vừa được cưới về phủ một năm đã bị Lương Tiểu Tuyết hạ độc chết, lòng ghen ghét đố kị đã khiến Lương Tiểu Tuyết giết người, nhưng kết cục của cô ta đã đến, Lương Tiểu Tuyết bị đày vào tù ngục, ba ngày sau xử tử.
Ngày Lương Tiểu Tuyết bị xử trảm, Giang Kỳ có đến, anh đứng trên cao nhìn xuống, ngắm thấy vẻ điên dại của cô ta, ánh mắt Giang Kỳ lạnh căm nhìn đầu Lương Tiểu Tuyết rơi xuống, lăn dài trên đất.
Giang Kỳ chuyển tầm mắt lên bầu trời, anh như hồi tưởng lại gương mặt của cô gái với y phục đỏ rực, khóe mắt Giang Kỳ chợt chảy dài nước mắt.
Ngạo Nhất Luân sau cái chết của Lương Tiểu Tuyết cũng từ quan, đi đến vùng nông thôn ở xa kinh thành, bắt đầu một cuộc sống nông dân bình dị, có vẻ anh ta như muốn trốn tránh thực tại, tìm về một nơi bình yên.
Nhưng cái chết cũng đến với anh, Ngạo Nhất Luân chết do dịch bệnh ở vùng, hưởng dương 38 tuổi.
Về phần Tiểu Bảo, cậu theo cha nuôi làm thương nhân, giúp gây dựng gia sản ngày càng phát triển.
Cậu bé ngày đó giờ đã trở thành nam nhân chững chạc, được lòng rất nhiều cô gái xinh đẹp thiên tiên, tiếc là trái tim Tiểu Bảo đã theo bóng dáng của mối tình đầu của cậu rồi, cả đời Tiểu Bảo không lập thê thiếp, cậu chỉ nhận một đứa bé ở cô nhi viện năm xưa làm con nuôi.
......................
Hôm đó, từ ngày mà Khả Lạc rời đi ba năm, Tiểu Bảo sau khi dọn dẹp tòa viện cũ mà cô từng ở, chợt cậu nghe thấy tiếng sáo vang từ phía bên cạnh, Tiểu Bảo đi theo tiếng sáo phát ra từ rừng trúc, thấy bóng dáng cô đơn lạc lõng của Giang Kỳ, cậu lên tiếng thắc mắc:
- Ngài thật sự yêu tỷ ấy sao?
Giang Kỳ dừng thổi sáo lại, anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo, đáp:
- Yêu, ta yêu nàng ấy đến chết đi sống lại, yêu đến mức ngày ngày đều nhớ đến nàng ấy.
Tiểu Bảo nhìn sâu vào mắt Giang Kỳ, cậu hỏi:
- Vậy tại sao khi đó, ngài vẫn chọn giang sơn chứ không phải Ái Lạp tỷ.
Giang Kỳ né ánh mắt Tiểu Bảo, cười nói:
- Giá như, lúc đó ta suy ngẫm lại, đừng tạo phản thì có lẽ kết thúc của bây giờ sẽ khác.
- Đã quyết làm một chuyện gì rồi, thì đừng nghĩ đến hai chữ " giá như ".
Tiểu Bảo dứt lời liền