Sau khi cùng Tiểu Cửu quay về nhà sách " Nhân Sinh Mộng ", Khả Lạc bước đến phía nguyên chủ Khắc Ái Lạp đang ngồi chờ đợi, lên tiếng:
- Ái Lạp, thành thật xin lỗi.
Khắc Ái Lạp ngơ ngác nhìn Khả Lạc, thắc mắc:
- Tại sao lại xin lỗi tôi?
Khả Lạc nghiêng nhìn Tiểu Cửu, thầm thở dài, đáp lời:
- Đáng lí tôi phải mang lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc, vô âu vô nghĩ, vậy mà tôi không thực hiện được.
Khắc Ái Lạp tiến đến gần Khả Lạc, vươn tay nắm lấy tay của Khả Lạc, cười dịu nói:
- Không sao cả, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi.
Cô chính là ân nhân của Khắc Ái Lạp.
Khả Lạc gật gật đầu, lúc này, Tiểu Cửu lên tiếng nói:
- Ái Lạp cô nương, mong cô mau thanh toán cho ước nguyện lần này.
Khắc Ái Lạp đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, bối rối đáp:
- Tôi không có mang ngân lượng bên người, hay là tôi làm nô tỳ cho tiệm có được không?
Khả Lạc bật cười, cô rút tay mình khỏi tay Khắc Ái Lạp, nói:
- Không cần đâu, chúng tôi cần thứ khác của cô.
- Là thứ gì? Chỉ cần tôi có thì nhất định sẽ đưa cho cô ngay.
Khả Lạc bước đến ngồi vào dãy ghế mềm, nghiêng đầu nhìn gương mắt xinh đẹp yêu kiều của Khắc Ái Lạp, nhẹ giọng lên tiếng:
- Tôi muốn sự nhu nhược của cô.
Khắc Ái Lạp ngơ ngác, vươn tay chỉ vào chính mình, hỏi:
- Sự nhu nhược...của tôi ư?
Khả Lạc gật đầu, cô nói tiếp:
- Phải, sự nhu nhược, yếu đuối, luôn chấp nhận số phận, không dám đứng dậy chống cự lại của cô.
Cô nương mềm yếu đó lâm vào đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu đáp ứng lời Khả Lạc, thấy vậy Tiểu Cửu nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ thường lệ của mình, bắt đầu thanh tẩy cơ thể của Khắc Ái Lạp.
Thời khắc mà Ái Lạp rời khỏi tiệm sách, chuẩn bị cho một cuộc sống mới, Khả Lạc nắm trong tay lọ thủy tinh của Khắc Ái Lạp, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Khắc Ái Lạp, mong cô của sau này phải thật mạnh mẽ, kiên cường chống lại những khó khăn, mong cô tìm được một nam nhân luôn quan tâm cô, yêu thương cô vô điều kiện.
Nói xong, Khả Lạc ngã người dựa vào thành ghế, lên tiếng than thở với Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu Nhi, lão nương mệt chết rồi, xương cốt sắp tan thành khói bụi rồi đây nè.
Tiểu Cửu giật giật khóe miệng, nó còn cao tuổi hơn cô mà chưa có dấu hiệu của tuổi già, cô thì lại có rồi.
Khả Lạc ngước nhìn vẻ mặt bất mãn sự đời của Tiểu Cửu, bật cười nói:
- Hay là chúng ta xách đồ và đi du lịch đi, có được không?
Tiểu Cửu thở dài, đáp:
- Ngươi đi du lịch rồi thì ai làm nhiệm vụ đây?
Khả Lạc nài nỉ:
- Ay da, dù sao cũng không thấy ai đến mà, ta cứ đi thôi.
Cô vừa dứt câu thì đã có tiếng nói vang lên:
- Xin hỏi chủ nhân của tiệm sách có ở đây không?
Khả Lạc đơ người, dập tắt nụ cười, Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt mất hứng của Khả Lạc liền thầm nhịn cười, nó lên tiếng đáp lời cô gái ban nãy:
- Chúng tôi là chủ nhân của nơi này.
Khả Lạc