Mặt Chu Khả Nhân trắng bệch, không ngờ thật sự hiểu lầm cô.
Đường Tuế trực tiếp lấy một tấm thẻ từ trong ví mình ra, đưa đến.
“Vâng, tiểu thư vui lòng đợi một lát.
”
Nhân viên hướng dẫn cầm thẻ rồi đi lấy quần áo.
Người xung quanh nghe thế, hai mặt nhìn nhau.
Nữ sinh lúc trước còn vây quanh Đường Tuế khua chân múa tay lập tức mặt đỏ đến mang tai vội vàng rời đi.
“Tuế Tuế.
”’
Tống Minh Trì đè sự lúng túng xuống, cười đỡ quê, vừa định tiến lên giải thích.
“Chúng ta không thân như vậy.
”
Đường Tuế lui về sau một bước.
Trước kia đều là Đường Tuế theo đuổi anh ta, giờ lại muốn rũ sạch quan hệ với anh ta, điều này làm Tống Minh Trì không vui.
Dù anh ta không đúng, hiểu lầm Đường Tuế, thế nhưng cũng là vì trước đây cô là loại người dối trá.
Cô cao cao tại thượng, hùng hổ dọa người, còn Chu Khả Nhân lại đáng thương như con thỏ nhỏ, nhìn thế nào cũng là cô ta bị ấm ức.
Đường Tuế trước mắt giống như trở thành người khác, điều này làm Tống Minh Trì thầm cảm thấy quái lạ.
Chẳng qua loại phụ nữ như cô anh ta cũng thấy nhiều rồi, giờ khắc này chẳng qua cũng là lạt mềm buộc chặt, nghĩ trăm phương ngàn kế để anh ta chú ý, theo đuổi cô thôi.
Xét đến địa vị của nhà họ Đường, anh ta cũng bằng lòng cúi đầu một chút.
“Đường Tuế, mấy ngày nữa là đến đại thọ bảy mươi của bà nội tôi, bà ấy vẫn luôn rất thích cô, nên đặc biệt dặn tôi phải dẫn cô đến.
”
“Cô sẽ đi chứ?”
Tống Minh Trì hỏi một tiếng.
“Không biết, phải xem ba tôi như thế nào đã.
”
Đường Tuế lắc đầu, chỉ cần Luân Hồi Kính không phát nhiệm vụ cho cô, cô không muốn dính dáng đến bọn họ đâu.
Cô luôn cảm thấy, Tống Minh Trì có chút giả tạo.
Mặc dù Tống Tinh Dã có chút lạnh lùng, xấu xa, nhưng đôi khi cô lại muốn đến gần anh.
“Tiểu thư, đồ của cô đã gói xong, cô có cần mang đến xe không?”
Nhân viên hướng dẫn xách theo mấy túi quần áo, đặt bên chân, rồi vô cùng cung kích đưa cho Đường Tuế bằng hai tay.
“Tuế Tuế, để tôi xách hộ cho.
”
Tống Minh Trì vươn tay cầm túi giấy